Từ đó, cứ thấy tôi là Châu Triết chạy mất dép.
Hắn còn cẩn thận đến mức đi học bằng cổng khác để tránh chạm mặt.
Nghe đồn mẹ hắn là cổ đông của trường, điểm thi cấp ba thì thấp lè tè, có khi còn chẳng đủ vào nổi cái trường “hạng bét” của Vân Thành.
Mà tôi – một đứa học sinh nghèo, cả tuổi thơ gắn liền với danh sách hỗ trợ tài chính – ghét nhất cái thể loại “đi cửa sau” như hắn.
Nhất là khi hắn từng giẫm nát cái đùi gà quý giá của tôi!
Nhưng mà, ghét thì ghét, chứ tôi vẫn phải sợ hắn.
Lỡ đâu hắn mách mẹ, làm mất suất trợ cấp của tôi thì sao? Hoặc tệ hơn, hắn tìm cách tống tôi ra khỏi trường luôn thì chết.
Cả một học kỳ, tôi sống trong cảnh nơm nớp lo âu, lúc nào cũng thấp thỏm chờ thầy chủ nhiệm gọi lên phán câu: “Khánh Yên, thu dọn sách vở đi nhé!”
Đêm nào cũng gặp ác mộng, bị chó đuổi chạy sấp mặt.
Mà con chó trong mơ không hiểu sao lại cười hì hì, sau đó… dần dần biến thành mặt của Châu Triết.
Đúng là ác mộng trong ác mộng!
Mãi đến khi thi học kỳ xong, tôi còn chưa kịp thở phào thì thầy giáo lại nghiêm túc bảo có chuyện quan trọng cần công bố.
Lớp học đóng kín mít, nóng đến nỗi mồ hôi túa ra như tắm.
Tôi đứng đơ, trong đầu chỉ nghĩ xem tối nay về phải nói sao với mẹ. Cùng lắm thì… về quê làm công nhân mỏ với bà thôi.
Bất ngờ, thầy gọi tên tôi.
“Khánh Yên, trường vừa lập một suất học bổng. Em đứng nhất khối, phần thưởng tám nghìn tệ!”
Tám. Nghìn. Tệ.
Đây không phải là học bổng, mà là phao cứu sinh!
Tôi ôm chắc cái “mạng sống” của mình, lòng vui như mở hội.
Nhờ số tiền này, tôi có tiền trang trải sinh hoạt, mẹ tôi cũng đỡ vất vả hơn, không cần nai lưng ra làm việc quần quật chỉ để kiếm thêm mấy trăm tệ mỗi tháng nữa.
Thầy chủ nhiệm còn khen cả Châu Triết.
Điểm số của hắn từ “đội sổ” đã nhích lên mức trung bình. Bạn cùng bàn thì thầm với tôi rằng, Châu Triết có người thích rồi – không ai khác chính là hoa khôi khối mười hai, Thẩm Nhược Đường.
Nghe đồn cô ấy từng tuyên bố xanh rờn: “Không yêu ai có điểm thấp hơn mình!”
Thế là bàn của Châu Triết ngập tràn thiệp chúc Tết từ các nữ sinh.
Hắn nhét hết vào ngăn bàn, chỉ riêng thiệp của Thẩm Nhược Đường thì cẩn thận cất vào cặp.
Thế là từ đấy, hắn ngoan hẳn. Không còn phá phách, không còn gây sự với ai.
Thỉnh thoảng chạm mặt nhau, tôi cũng không cần né nữa. Hắn thì chẳng buồn gọi tôi là “Khánh Yên béo” nữa.
À mà khoan, thật ra hắn cũng chẳng buồn nhìn tôi luôn.
Lên lớp 12, Châu Triết bỗng hóa “nam thần lạnh lùng” trong mắt đàn em.
Từ chối bao nhiêu cô gái, chỉ chăm chăm chờ một cái gật đầu từ Thẩm Nhược Đường.
Sau khi tốt nghiệp, lần cuối cùng tôi còn có chút liên quan đến hắn là lúc nhận bằng.
Thầy chủ nhiệm bảo mẹ hắn có lời nhờ thầy nhắn lại với tôi:
“Cảm ơn cô bé xinh đẹp trong lớp các em nhé, một cú ngồi của con bé đã khai thông hai mạch Nhâm Đốc của thằng nhóc nhà bác!”
Tôi gãi đầu, cười cười.
Bác gái này cũng hài hước ghê!
Vừa quay người, đã thấy Châu Triết đứng ngay cửa văn phòng.
Ánh mắt lướt qua nhau, hắn là người dời đi trước, tôi thì cúi đầu.
Lướt qua nhau, từ đó không còn gặp lại.