Năm tôi béo nhất, tôi quên mất khuôn mặt của Châu Triết.
Suốt những năm cấp ba, cứ thấy tôi là hắn chạy, chạy nhanh đến mức trong trí nhớ của tôi, gương mặt hắn nhòe nhoẹt như cái bóng đèn sắp cháy.
Ngay ngày đầu tiên nhập học, bạn cùng bàn đã cảnh báo:
“Châu Triết là cháu trai của đại gia giàu nhất Vân Thành, làm chuyện xấu không thiếu cái gì. Thấy hắn thì tốt nhất tránh xa ra.”
Mẹ tôi cũng dặn đi dặn lại: “Lên thành phố học phải khiêm tốn, tuyệt đối đừng đắc tội với ai.”
Tôi nhớ kỹ lắm.
Hôm đó, tôi thấy hắn bị vây ở góc sân thể dục, một chọi năm.
Năm thằng đàn anh cao to đứng thành vòng quanh hắn.
Thấy tôi, hắn từ xa hét toáng lên:
“Khánh Yên!”
Tôi nheo mắt, bước lên vài bước.
Nhận ra là hắn, tôi lập tức quay đầu đi luôn.
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của hắn vang lên.
Về lớp, tôi cũng hơi lo hắn gặp chuyện.
Thế là tôi báo với cả lớp, rồi báo luôn với giáo viên chủ nhiệm.
Thầy dẫn cả lớp đi tìm, cuối cùng thấy hắn ngồi bệt dưới sân, quần áo xộc xệch, một bên mặt sưng vù, mắt thì thâm như con gấu trúc.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Các nữ sinh hay kháo nhau Châu Triết cao ráo, đẹp trai, ngũ quan sắc nét như con lai.
Nhưng giờ nhìn hắn chẳng khác nào lão nhặt ve chai trong làng tôi.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn chạm vào tôi.
Hắn đứng bật dậy, rít lên một tiếng, chỉ tay vào tôi:
“Cứ chờ đấy!”
Thầy giáo chủ nhiệm tiện tay quất cho một phát vào mông hắn, đau đến mức hắn rú lên như lợn chọc tiết.
Chiều hôm sau, tôi vừa bước ra khỏi căng-tin thì bị hắn cùng đám đàn em chặn lại.
Tôi giấu cái đùi gà ra sau lưng, nuốt nước bọt.
Vừa cắn miếng đầu tiên, còn chưa kịp nhai.
Đùi gà mà nguội thì ăn không ngon nữa.
Thế nên tôi quên sạch lời dặn của mẹ và bạn cùng bàn, giọng cực kỳ khó chịu:
“Phiền chết đi được! Chỉ vì tôi không giúp cậu thôi á? Mà cho dù tôi có giúp cậu đánh bọn kia, cậu không thấy càng mất mặt hơn à?”
Đám đàn em sau lưng hắn cúi gằm mặt, có vẻ bị nói trúng tim đen.
Hắn nghẹn họng chửi tôi:
“Khánh Yên béo, mày béo như con heo mà còn ăn đùi gà.”
Chỉ vậy thôi á?
Trẻ con thật sự.
Tôi đẩy hắn ra, bước tiếp.
Hắn kéo tôi lại.
Tôi hất tay một cái, vô tình làm rơi đùi gà xuống đất.
Không sao, nhặt lên rửa sạch, lột lớp bột bên ngoài đi vẫn ăn được.
Nhưng hắn lại giơ chân giẫm lên đùi gà, còn cố tình xoay xoay cổ chân vài vòng.
Ánh mắt tôi từ từ dời lên mặt hắn.
Cơn giận bùng nổ như núi lửa, tôi gầm lên rồi đấm hắn ngã lăn ra đất.
Một tay hắn bó bột, tay còn lại không đỡ nổi cơ thể béo tròn của tôi.
Tôi thẳng tay ngồi đè lên hắn.
“Trả đùi gà cho tôi! Các người trả đùi gà cho tôi! Tôi cả năm mới được ăn một cái đùi gà thôi đó hu hu…”
Mặt Châu Triết đỏ bừng, hai hàng nước mắt chảy dài.
Xung quanh dần có nhiều người đứng xem, có người la lên:
“Mau đi gọi thầy giáo!”
Nghe đến đó, đám đàn em của hắn chạy mất dạng.
Càng thấy hắn khóc, tôi càng hăng máu, vắt một chân qua, ngồi hẳn lên hắn, lắc lư vài cái.
Y như cách hắn giẫm lên đùi gà của tôi vậy.
Không hiểu sao, cứng quá, khó chịu thật.
Bạn bè kéo tôi dậy.
Vì cái đùi gà ấy, tôi buồn suốt một tháng trời.
Uất ức đến mức thi giữa kỳ xếp hạng nhất toàn khối, tôi mới nguôi ngoai được chút ít.