Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài

1




01.

 

Lâm Viễn chắc chắn là tỉnh rồi.

 

Tôi đang ngồi đọc sách thì bỗng dưng nghe thấy anh ta lải nhải một mình:  “Y tá lau người chẳng có tí chuyên môn nào cả, động tác thì thô bạo. Đổi người khác có phải tốt hơn không?”

 

“Vợ mình tên gì nhỉ? Trông cũng xinh ra phết đấy chứ!”

 

“Ủa? Sao tự nhiên mông mình ngứa thế này? Ai đó gãi giúp tôi với, không thì tôi làm ầm lên bây giờ!!!”

 

Đọc sách mà bị làm phiền thế này thì ai mà tập trung nổi. Tôi đành đưa tay vào chăn, gãi đại hai cái cho xong chuyện.

 

Không gian bỗng dưng lặng như tờ.

 

Tôi ngẩng lên, liếc sang giường bệnh. Lâm Viễn vẫn nhắm mắt im lìm, mặt mũi không có gì khác thường.

 

Rồi đột nhiên…

 

“Cô gái này bị làm sao thế?! Tự dưng sờ mông mình là sao???”

 

“Không lẽ cô ấy có sở thích quái đản? Đến cả một người thực vật như mình cũng không tha ư?!”

 

“Huhu, nhưng mà vẫn ngứa… Có thể gãi sang bên phải một tí được không?”

 

Tôi thở dài, gãi thêm vài cái bên phải cho anh ta rồi mất kiên nhẫn hỏi:

 

“Xong chưa? Giờ anh có thể yên lặng được chưa?”

 

Lâm Viễn sốc nặng.

 

“Cô… cô nghe thấy tôi nói á?”

 

Tôi lười trả lời, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

 

Nhưng người nào đó thì trông có vẻ cực kỳ phấn khích vì phát hiện ra tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của anh ta.

 

Tôi: … Cạn lời.

 

Đây có đúng là đại ma vương lạnh lùng, tàn nhẫn mà thiên hạ đồn thổi không? Sao bây giờ lại biến thành thế này chứ?!

2.

Tôi xuyên vào cuốn sách này khoảng một tháng trước.

 

Nhân vật tôi nhập vào số khổ vô cùng, đã thế còn là nhân vật phản diện, bị ép gả thay chị gái.

 

Nói về nội dung cuốn sách này, chỉ có thể dùng hai chữ: thô tục!

 

Tôi là con gái ngoài giá thú của nhà họ Lý. Người đáng lẽ ra sẽ cưới Lâm Viễn là em gái cùng cha khác mẹ của tôi – Lý Mộng Đình, nữ chính của bộ truyện này.

 

Nhưng mẹ của cô ta sao nỡ gả con gái rượu cho một người thực vật? Thế là tôi bị lôi ra thế mạng.

 

Theo tình tiết gốc, sau khi cưới, tôi chẳng những không lo an phận mà còn giả chết mỗi ngày. Đỉnh điểm là tôi còn bắt tay với một nhân vật bí ẩn, âm mưu thủ tiêu Lâm Viễn rồi chuồn mất với số tài sản kếch xù của anh ta.

 

Nhưng xui xẻo thay, Lâm Viễn lại tỉnh dậy. Kết quả? Tôi “đăng xuất” khỏi thế giới này trong vòng một nốt nhạc.

 

Sau đó, truyện lại xoay quanh tình yêu hận tình thù giữa nam nữ chính, còn tôi? Hẹn không gặp lại.

 

Với tinh thần “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”, tôi cũng chẳng bất ngờ lắm với nhân vật mình xuyên vào.

 

Vốn dĩ tôi thích yên tĩnh, không phải gánh deadline 996 (*), chỉ cần có thời gian đọc sách là tôi mãn nguyện rồi.

 

(*) 996: Văn hóa làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày/tuần.

 

Thế nên ban ngày tôi đến phòng bệnh của Lâm Viễn đọc sách, tối lại về biệt thự ngủ.

 

Tôi đã lên sẵn kế hoạch: Đợi khi Lâm Viễn tỉnh lại, tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng rồi ly hôn trong hòa bình.

 

Nhưng ai ngờ, chưa kịp đợi anh ta mở mắt, tôi đã cãi nhau với anh ta rồi!

 

Ban đầu, tôi cứ tưởng anh ta tỉnh lại nên còn nhiệt tình gọi bác sĩ đến kiểm tra.

 

Kết quả? Ngoại trừ tôi, chẳng ai nghe thấy mấy lời lải nhải của anh ta cả.

 

Tôi ngớ người.

 

Không lẽ… bàn tay vàng của tôi chính là nghe được tiếng lòng của đại ma vương này?!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.