Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài

3



“Ai lại lắm mồm thế này? Mẹ gọi điện cho bệnh viện trước rồi mà!”

 

Mẹ Lâm nhìn tôi, giọng đầy lo lắng: “Tiểu Viễn nhà mẹ vốn kín tiếng, bình thường nghe mấy tin đồn vớ vẩn là phát cáu, thế mà bây giờ chính nó lại thành nhân vật chính trên báo. Nó mà tỉnh lại, mẹ biết giải thích thế nào đây?”

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, cái người được gọi là “khiêm tốn” này cũng chẳng có vẻ gì là khiêm tốn cho lắm.

 

“Tôi được lên báo á? Ảnh chụp thế nào? Đáng lẽ cô y tá phải báo trước cho tôi để tôi còn kịp đánh tí nền, dặm tí son chứ!”

 

Nói đoạn, hắn ta còn tự hào không che giấu: “Nhìn tôi xem, dù ở trạng thái thực vật mà vẫn có fan gọi là ‘chồng yêu’.

 

Tiểu Ngũ à, cô không sợ mất một ông chồng đẹp trai như tôi à?”

 

Không, sợ gì?!

 

Tôi còn mong có đứa nào rước anh đi cho rồi!!!

 

Dù Lâm gia đã nhanh chóng tìm người gỡ hot search, nhưng tin tức Lâm Viễn bị hôn mê vẫn lan nhanh như gió.

 

Hàng loạt phóng viên kéo đến vây kín cổng bệnh viện, quyết tâm moi tin cho bằng được.

 

“Nếu cứ thế này, e rằng tin đồn sẽ còn ầm ĩ hơn nữa.”

 

Mẹ Lâm thở dài, mới có hai tháng mà trông bà già đi cả chục tuổi.

 

Lâm Viễn nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, bình tĩnh nói: “Công khai với truyền thông đi.”

 

Tôi nhướn mày: “Anh chắc chứ?”

 

“Giấu giếm làm gì, cứ nói thẳng ra. Chỉ là… người phát ngôn thì xin nhường cho bà chủ Lâm.”

 

Thế là một ngày trước, hắn đã ép tôi tập dượt bài phát biểu ngay trong phòng bệnh, nội dung từ A đến Z đều do hắn chuẩn bị sẵn, từ chuyện tai nạn cho đến tình trạng điều trị hiện tại.

 

Lúc hắn kể lại mọi chuyện, giọng điệu vẫn tỉnh bơ như không, nhưng chẳng hiểu sao tim tôi lại nhói lên một chút.

 

“Khoảnh khắc chiếc xe tải lao tới, có phải rất đau không?”

 

“Không nhớ rõ.”

 

Lâm Viễn nhếch môi: “Thực ra, lúc đó tôi chỉ nghĩ một điều— ‘Ôi may quá, thế này khỏi phải lấy vợ nữa!’”

 

“Nhưng cuối cùng anh vẫn cưới vợ đấy thôi.”

 

Hắn cười khẽ: “Ừ, nhưng nhờ thế mà có được một cô vợ xinh đẹp.”

 

Buổi họp báo diễn ra suôn sẻ, tôi nói theo kịch bản của hắn, nhưng vừa dứt lời thì chợt nhận ra xung quanh bỗng im ắng lạ thường. Các phóng viên… hình như chẳng ai quan tâm lắm đến bài phát biểu.

 

Một người do dự giơ tay: “Lý tiểu thư, thực ra điều mọi người tò mò nhất là… chuyện tình giữa cô và Lâm tổng!”

 

Chưa kịp phản ứng, một loạt câu hỏi như ong vỡ tổ nổ ra:

 

“Hai người bắt đầu yêu nhau từ bao giờ?”

“Có phải trúng tiếng sét ái tình không?”

“À mà, một người thực vật thì… xử lý nhu cầu cá nhân thế nào nhỉ?”

 

Câu cuối cùng khiến tôi suýt sặc nước. Tôi lén liếc nhìn Lâm Viễn— người đàn ông đang nằm bất động, hoàn toàn không biết mình bị lôi vào chủ đề gì. Mặt tôi đỏ lên.

 

Tôi hắng giọng: “Chúng tôi chỉ là liên hôn, trước đây chưa từng quen biết, nên không hề có thứ tình cảm như các vị đang tưởng tượng.”

 

Đây vốn là chuyện ai cũng biết, nhưng phóng viên vẫn không chịu buông tha: “Vậy sau khi Lâm tổng gặp tai nạn, cô có bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi không?”

 

Tôi lắc đầu, nghĩ thầm: **Bỏ đi đâu được, tôi còn chưa muốn chết sớm!**

 

“Vậy điều gì ở anh ấy đã giữ chân cô?”

 

Tôi muốn nói: Vì hắn là ác ma, nắm giữ sinh mệnh tôi! Nhưng nghĩ một lúc, tôi bèn trả lời qua loa: “Tôi nghĩ… anh ấy là người vui vẻ, hoạt bát.”

 

Sau cuộc họp báo, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

“Vất vả rồi, vợ à.”

 

Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi cứng đờ người. Nghĩ đến câu hỏi của phóng viên, tôi lại đỏ mặt, lí nhí đáp: “Không có gì đâu.”

 

Cứ tưởng chuyện đến đây là xong…

 

Không ngờ sáng hôm sau, tôi lại leo lên hot search.

 

# Lý Ngũ họp báo

 

Tôi lo lắng: “Tôi nói hớ gì à?”

 

“Không đâu, biểu hiện của cô rất chân thành, đặc biệt là màn tỏ tình đầy xúc động.”

 

“Tỏ tình cái gì cơ?!” Tôi hoảng hốt bấm vào bài đăng nổi bật.

 

“Lý Ngũ: Chồng tôi không phải đại ác ma, mà mãi mãi là chàng trai tỏa nắng trong lòng tôi.”

 

Á đù?!

 

Phía dưới, cư dân mạng dậy sóng.

 

“Sôi nổi? Hoạt bát? Tôi thích Lâm tổng lắm nhưng mà… chắc cô đang nói về người khác?”

 

“Lý Ngũ, nếu cô bị ép buộc, hãy ra tín hiệu cầu cứu đi!”

 

“Có ai thấy ‘Chủ tịch thực vật x Đóa hoa nhỏ’ là một CP cực phẩm không?”

 

“Đồng ý! Đọc bài mà tôi thấy ship quá trời!

 

Không ngờ chủ đề này lại bùng nổ đến mức người ta còn lập cả hội nhóm fan CP giữa tôi và Lâm Viễn.

 

Tối hôm đó, hắn không ngủ mà bắt tôi đọc fanfic do cư dân mạng sáng tác.

 

“Lý Ngũ, cô gái cô đơn ba tháng trời, lặng lẽ bước vào phòng bệnh. Dưới ánh trăng dìu dịu, cô không kìm nén được mà trèo lên giường tổng tài đang say ngủ…”

 

Tôi khựng lại, cảm thấy có gì sai sai.

 

Lâm Viễn giục: “Rồi sao nữa? Lý Ngũ làm gì tiếp?”

 

Tôi nghiến răng đọc tiếp: “… Cô vén chăn lên, và… dùng bút vẽ một dấu thập to tướng lên mông Lâm Viễn.”

 

Không khí chợt im bặt.

 

Mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng tắt điện thoại: “Ngủ đi, đừng có làm loạn.”

 

Lâm Viễn tức tối hừ một tiếng: “Chờ tôi tỉnh lại xem, tôi tự đọc!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.