06.
Buổi họp báo thành công ngoài mong đợi, thậm chí còn kéo giá cổ phiếu của Lâm thị tăng vùn vụt.
Hội “fan chèo CP” cũng rục rịch góp tiền vì tình yêu của “Ngũ – Lâm”.
– “Mua ít hàng nhà Lâm, biết đâu nhờ vậy mà Lý Ngũ giúp thực vật đại nhân thức tỉnh sớm hơn?”
– “Tôi mà không mua, Lâm Viễn không giữ được ngôi bá chủ, thế thì ai cho tôi ngắm trai đẹp nữa đây?”
Đúng là dân tình có lý do để tiêu tiền, mà lý do nào cũng lạ lùng đến khó đỡ.
Không ít người bắt đầu đánh giá chất lượng sản phẩm của Lâm gia.
– “Trước giờ tôi toàn dùng đồ Lâm thị, nói thật, hàng của họ còn ngon hơn khối thương hiệu ngoại.”
Nhờ thế, công ty bỗng dưng sống khỏe, qua được kiếp nạn theo cách khó ai lý giải nổi.
Nhưng đời đâu phải ai cũng vui. Lâm thị “từ cõi chết sống lại” làm Lý gia đứng ngồi không yên. Chỉ mấy ngày sau, Lý Mộng Đình đã tìm đến tôi.
– “Ngũ Ngũ, chị vừa nghe tin em kết hôn… là lỗi của chị…”
Nhìn dáng vẻ thê thảm của chị ta, tôi nổi cả da gà. Tôi lôi ra tờ giấy, đưa cho chị ta lau nước mắt:
– “Sao chị đến đây?”
– “Chị đến giúp em!”
Chị ta hít mũi, bắt đầu kể lể:
– “Bố mẹ bắt chị lấy Lâm Viễn, chị giận quá nên sang Mỹ. Ai ngờ họ lại bắt em kết hôn với anh ta! Vừa nghe tin, chị vội vàng về nước. Tiểu Ngũ, chị luôn coi em như em ruột, đừng lo, chị sẽ không để em chịu thiệt. Chị đã nói với bố rồi, ông ấy đồng ý cho em ly hôn!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lâm Viễn bên cạnh đã “chậc chậc” hai tiếng:
– “Cô ta nghĩ chúng ta ngu chắc? Lâm thị sống lại là nhờ CP hot rần rần, giờ lại bảo cô mau ly hôn, khác gì bảo Lâm gia tự đào hố chôn mình?”
Tôi cũng nhìn thấu, nhẹ nhàng lắc đầu:
– “Không cần, em đang sống rất tốt.”
– “Đừng nói dối chị!” Lý Mộng Đình siết tay tôi, vẻ mặt tha thiết. “Chị biết em bị ép nói như vậy trong buổi họp báo! Tin chị đi, Lâm Viễn không phải người tốt!”
– “Này, nói thì cứ nói, sao lại công kích người ta vậy?”
Lâm Viễn bĩu môi, lẩm bẩm với tôi:
– “Lý Mộng Đình này, nhan sắc đã có hạn mà tính tình còn ác nghiệt. Cô nói xem, nếu xuyên vào truyện cổ tích, chắc chắn cô ta là bà mẹ kế của Bạch Tuyết nhỉ?”
Tôi không chịu nổi nữa:
– “Anh có thể im lặng được không?”
Lý Mộng Đình sững sờ, mắt đỏ hoe:
– “Tiểu Ngũ, em không tin chị sao?”
– “Em không nói chị… Em… Thôi, chị nói tiếp đi.”
Có lẽ thấy tôi không thích nghe chị ta nói xấu Lâm Viễn, Lý Mộng Đình thở hắt ra:
– “Thôi được rồi, chị không giấu em nữa.”
Chị ta đưa mắt nhìn quanh, xác nhận không ai nghe lén rồi thì thào:
– “Lâm Viễn rất bạo lực! Mới sáu tuổi đã thả chó cắn vào chân người giúp việc, khiến người ta ngồi xe lăn cả đời. Lên cấp ba còn lấy tàn thuốc dí vào tay bạn học, ép họ phải nghỉ học. Từ bé đến lớn, danh tiếng hắn ta đã khét lẹt rồi!”
Tôi liếc sang Lâm Viễn. Cái kiểu nhìn của anh ta đúng chuẩn “cạn lời”.
Anh ta cười nhạt:
– “Nhà tôi từng giúp đỡ người khuyết tật tìm việc làm, ông chú nuôi chó vốn là người tàn tật. Còn cái vụ hồi cấp ba, là do một ông anh có hình xăm khoe tôi xem, bị hiệu trưởng bắt gặp nên nói dối là do tôi lấy tàn thuốc dí vào tay. Trí tưởng tượng bay bổng thế này, không viết tiểu thuyết thì phí!”
– “Còn chuyện này nữa,” Lý Mộng Đình ghé sát tôi, hạ giọng, “Em có biết bố hắn chết thế nào không?”
Tôi lắc đầu.
– “Hắn ta muốn độc chiếm gia sản nên hạ độc giết bố mình!”
Lâm Viễn im lặng mất hai giây, sau đó mặt không đổi sắc mà buông một câu:
– “Vợ à, bảo cô ta đợi đấy, tôi đi đào mộ bố tôi lên cho cô ta kiểm chứng!”
Sau khi Lý Mộng Đình rời đi, Lâm Viễn vẫn còn cay cú, tức mà không nói được lời nào.
Thấy tôi vẫn điềm nhiên đọc sách như chưa hề có cuộc chia ly, anh ta hậm hực:
– Cô ta vu cho tôi đủ thứ tội như thế, em không thấy giận à? Đây mà là vợ tôi sao…
Tôi cười cười:
– Lý Mộng Đình vốn dĩ mới là vợ anh, nếu anh không thích tôi, tôi có thể giúp anh giành lại cô ta.
Lâm Viễn trợn mắt:
– Ý em là em muốn vứt bỏ tôi?
Đúng rồi, tôi nghĩ thế đấy.
Nhìn bộ dạng anh ta như chồng bắt quả tang vợ ngoại tình, tôi còn chưa kịp phản ứng thì giọng anh ta đã cao vút:
– Lý Ngũ! Em định không chịu trách nhiệm với tôi à?
Tôi suýt sặc nước bọt:
– Tôi phải chịu trách nhiệm chuyện gì cơ?
– Sao lại không? Người thực vật cũng có nhân quyền chứ! Em nhìn thấy mông tôi rồi mà không định chịu trách nhiệm à?
Trời đất quỷ thần ơi, chuyện này mà cũng lật lại được á?
—
Sau vụ hôm đó, Lý Mộng Đình mất hút, nhưng linh tính mách bảo tôi rằng mọi chuyện chưa xong đâu.
Quả nhiên, mấy ngày sau, tôi bị một gã đàn ông lạ mặt chặn đường.
– Tiểu Ngũ.
Tôi nhíu mày:
– Chúng ta quen nhau à?
Gã nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương:
– Em vẫn còn giận anh sao?
Ơ, cái kịch bản gì đây? Tôi vắt óc nhớ lại, rồi như sét đánh ngang tai…
– Anh là… Trương Minh?
Mặt gã sáng bừng như bắt được vàng:
– Cuối cùng em cũng nhớ rồi!
Ôi giời ơi, cái tên cặn bã năm đó khích tôi bỏ nhà rồi g.i.ế.t tôi một cách bi thảm đây mà!
Nhớ lại cốt truyện ban đầu, tôi tính sơ sơ thì Lâm Viễn cũng sắp tỉnh rồi, lúc này mà xảy ra chuyện thì toang.
Thế là tôi lùi lại nửa bước, giọng tỉnh bơ:
– Xin lỗi, tôi kết hôn rồi. Sau này anh đừng tìm tôi nữa.
Tôi đã chặn họng rõ ràng thế rồi, nhưng gã này gan to bằng trời, vẫn lởn vởn ở bệnh viện, cố tình chờ tôi.
Mỗi lần gặp lại bám lấy tôi, cứ ra vẻ si tình kiểu:
– Chị gái em nói cuộc sống của em bây giờ khổ sở lắm…
Đến một ngày đẹp trời, Trương Minh theo tôi đến tận phòng bệnh tầng cao nhất. Gã nhào tới, nắm tay tôi đầy bi thương:
– Cha em đã đồng ý cho chúng ta đến với nhau rồi! Trở ngại lớn nhất giữa chúng ta đã không còn nữa! Tiểu Ngũ, anh không tin em lại quên anh nhanh như vậy!
Vừa nói, gã vừa ôm chặt tôi:
– Anh nguyện đưa em đi thật xa, đến một nơi không ai biết, chúng ta sẽ làm lại từ đầu!
Ơ, ông này bị gì vậy?
Tôi còn chưa kịp đẩy gã ra thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên:
– Ôm nhau thắm thiết giữa bệnh viện, hai người tình cảm nhỉ?
Trương Minh vội vàng đẩy tôi ra như thể tôi là cái cây xương rồng có gai. Tôi giật mình ngoảnh lại…
Gì cơ? Người đàn ông đáng lẽ phải nằm bất động trên giường kia bây giờ đang thản nhiên ngồi dậy, lười nhác nhìn chúng tôi.
Tôi đứng hình.
Lâm Viễn cười nhạt:
– Sao thế? Không ôm tiếp à? Tôi tỉnh dậy không đúng lúc à, làm phiền hai người rồi?
Tôi mất một giây để tiêu hóa câu này, rồi như bừng tỉnh, tôi nhào tới bên giường:
– Anh tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?
Lâm Viễn nhích người, lùi lại tránh tôi, giọng điệu lạnh lùng:
– Lý tiểu thư, đừng lo. Nếu có thời gian, tốt nhất cô nên giải quyết chuyện riêng tư trước, rồi đến bàn bạc chuyện ly hôn với tôi.
???
Đậu má, tỉnh dậy một cái đã đòi ly hôn luôn à?