Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tổng Tài

5



Lâm Viễn tỉnh lại.

 

Bàn tay vàng của tôi cũng bay màu.

 

Anh ta không nhớ gì hết những chuyện đã xảy ra khi còn là người thực vật, cứ như thể tất cả những gì tôi trải qua đều là do tôi tự bịa ra vậy.

 

Lúc này, bác sĩ đang tập trung trong phòng bệnh, tiến hành một loạt kiểm tra cho Lâm Viễn.

 

“Thể lực hoàn toàn bình thường, chúc mừng Lâm tiên sinh, lát nữa có thể xuất viện rồi.”

 

Bác sĩ thở phào, cười hiền lành: “Chúc mừng Lý tiểu thư, thời gian chịu cực cuối cùng cũng kết thúc.”

 

Lâm Viễn nhíu mày: “Chịu cực cái gì cơ?”

 

Bác sĩ có vẻ tưởng chúng tôi tình cảm lắm, không hề kiêng dè mà hồn nhiên đáp:

 

“À, vợ anh lúc nào cũng tận tình chăm sóc, còn nhân lúc anh đang ngủ mà cởi quần anh ra cơ mà! Nhưng tôi bảo cô ấy yên tâm, mọi thứ vẫn ổn cả.”

 

Nói xong, ông bác sĩ còn nháy mắt với tôi đầy ẩn ý: “Yên tâm đi, tôi đã kiểm tra giúp rồi, chồng cô hoàn toàn khỏe mạnh.”

Tôi thấy chân tay bủn rủn.

 

Bác sĩ này nhiều chuyện quá!

 

Tôi cuống quýt thanh minh: “Không phải như anh nghĩ đâu!”

 

Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn tôi, giọng điệu sâu xa: “Nhị tiểu thư Lý gia đúng là có sở thích… đặc biệt nhỉ?”

 

Tôi: “…”

 

Việc đầu tiên Lâm Viễn làm sau khi tỉnh lại là gọi trợ lý tới hỏi thăm tình hình công ty.

 

Trợ lý cung kính báo cáo: “Nhờ có phu nhân, công ty vẫn vận hành trơn tru ạ.”

 

“Mẹ tôi?”

 

“Không phải, là phu nhân ạ.”

 

Trợ lý đưa điện thoại, bật video buổi họp báo hôm trước.

 

Xem xong, bàn tay Lâm Viễn run run, đáy mắt đầy phẫn nộ:

 

“Ai cho phép cô tổ chức họp báo? Còn dám bịa chuyện về tôi nữa?”

 

Tôi vốn định không thèm để ý, nhưng nghe vậy thì hơi tức:

 

“Anh thử nghĩ xem, tin anh gặp tai nạn đã lộ ra ngoài, vậy tôi có nên tổ chức họp báo không?”

 

Lâm Viễn định mở miệng cãi, nhưng lại nghẹn họng.

 

Tôi tiếp tục bồi thêm: “Nói tôi nghe xem, là bài phát biểu của tôi có vấn đề, hay là tính cách của anh trong bài trả lời phỏng vấn có vấn đề?”

 

Anh ta vẫn im lặng.

 

Tôi nhướn mày: “Nếu không có vấn đề gì, thế anh còn cằn nhằn cái gì?”

 

Lâm Viễn có lẽ chưa từng bị ai phản bác thẳng mặt như vậy, bối rối mất mấy giây, cuối cùng chỉ hừ một tiếng: “Miệng lưỡi sắc sảo phết nhỉ?”

 

Tôi cũng hừ một tiếng: “Cũng thường thôi.”

 

Không muốn nhìn mặt anh ta nữa, tôi xoay người định đi, nhưng trước khi rời đi lại nhớ ra chuyện gì đó, bèn lấy từ túi ra một xấp tài liệu, đặt xuống bàn.

 

“Định dùng để ru ngủ anh mỗi tối, nhưng giờ anh tỉnh rồi thì tự đọc đi.”

 

Lâm Viễn nhíu mày: “Cái gì đây?”

 

Tôi mở trang đầu tiên, chỉ vào tiêu đề:

 

“Báo cáo: Phu nhân, tổng giám đốc lại thành thực vật.”

 

Vẻ mặt Lâm Viễn cứng ngắc.

 

Tôi hừ nhẹ một tiếng, trong lòng hả hê: Xem ai trị ai cho biết!

Không biết có phải do hai bên đều giận nhau hay không, mà suốt một tuần liền, tôi không gặp lại Lâm Viễn.

 

Tưởng anh ta tự nhiên thông suốt rồi, ai ngờ hôm nay vừa thấy mặt, anh ta đã nổi trận lôi đình, ném một xấp ảnh xuống bàn:

 

“Đây là ý đồ của cô à?”

 

Tôi chớp chớp mắt, cúi xuống xem thử.

 

Ảnh chụp tôi và Trương Minh.

 

Có cảnh lần đầu tôi gặp hắn ở bệnh viện, cảnh hắn đi loanh quanh trong khuôn viên bệnh viện, thậm chí cả cảnh hắn bất ngờ ôm tôi.

 

Chụp khéo đến mức nhìn qua chẳng khác nào một đôi tình nhân âu yếm giữa chốn đông người.

 

Tôi cười lạnh. Hóa ra là trò của Lý Mộng Đình. Làm tôi ly hôn không được thì quay sang dùng Trương Minh để bịa chuyện tôi “ngoại tình”, ép tôi rời đi.

 

Tôi vẫn nhớ rất rõ nguyên chủ kiếp trước đã bị hại thế nào. Bây giờ nhìn vẻ mặt u ám của Lâm Viễn, tôi cảm thấy hơi hoảng.

 

“Cái ảnh này là giả đấy. Tôi ngày nào cũng bị anh quấy rầy, lấy đâu ra thời gian gặp gỡ đàn ông khác?”

 

Lâm Viễn híp mắt: “Bị tôi quấy rầy?”

 

Tôi cứng họng.

 

Lâm Viễn nhếch môi cười lạnh: “Nói dối cũng không có tâm, cô tưởng tôi dễ bị lừa thế à?”

 

Tôi nhìn cái mặt hống hách của anh ta mà không chịu nổi nữa, bật lại luôn:

 

“Lâm Viễn, anh bị đa nhân cách à? Trong lòng không thực sự nghĩ vậy, nhưng vẫn thích nói lời làm tổn thương người khác?”

 

“Bên ngoài thì ghen ra mặt, trong nhà thì rình đọc fanfic viết về mình, còn đến khi nhắc đến chuyện ly hôn lại chẳng buồn quyết dứt khoát. Anh rốt cuộc muốn cái gì?”

 

Lâm Viễn nghe vậy thì sững lại, mắt lóe lên tia khác thường.

 

“Cô nghe ai nói linh tinh đấy?”

 

Tôi trợn mắt: “Chẳng ai nói cả, là do ngày nào anh cũng lải nhải với tôi đấy!”

 

Nói xong, tôi dứt khoát xoay người rời đi.

 

Lâm Viễn đứng yên một lúc, nhìn bóng lưng tôi khuất dần, rồi bực mình hét với theo:

 

“Tôi nói cái gì mà cô phải tức giận? Người chồng thấy vợ mình có ảnh ôm ấp người đàn ông khác, hỏi một câu cũng là quá đáng à?”

 

Tôi mặc kệ.

 

Lâm Viễn nghiến răng: “Lý Ngũ! Chờ tôi sửa lại thái độ của một người chồng? Cô cho tôi là ai hả?”

 

Tôi không ngoái đầu lại, nhưng nhếch môi cười nhẹ:

 

“Thì là cái anh chồng ngày nào cũng muốn ly hôn với tôi, nhưng lúc tôi đi thì lại không chịu thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.