Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Hoài

Chương 3



Sếp cả ngày bắt nạt tôi, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng chứ! Tôi giận dỗi nói: “Sếp, nếu anh còn như thế, tôi sẽ nghỉ việc đấy!”

 

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, mặt đầy hoài nghi: “Có công ty nào muốn nhận cô à?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Bố cô là đại gia?”

 

Lại lắc đầu. Lòng đau như cắt.

 

“Hay là cô có tiền tiết kiệm?”

 

Tôi lặng lẽ cúi xuống nhìn cái tài khoản trống trơn của mình, trong đầu lại thoáng nghĩ… Ơ, sao tôi biết tài khoản của sếp có bao nhiêu tiền nhỉ?

 

Sếp nhếch môi, cười như không cười:  “Vậy cô lấy đâu ra dũng khí mà nói câu đấy?”

 

Tôi: “…”

 

Sếp, tôi sai rồi.

 

Có lẽ sếp cũng cảm thấy mình hơi quá đáng với tôi, nên thái độ của anh ấy đột nhiên thay đổi 180 độ.

 

Ví dụ như…

 

Hôm tôi đánh sai hợp đồng, rõ ràng anh ấy sắp nổi trận lôi đình, nhưng lại cố nén giận, dịu dàng nói: “Cái đồ ngốc này nữa… Thôi không sao, ai chẳng có lúc sai, lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé.”

 

Tôi run run gật đầu.

 

Đến khi tôi sắp xếp sai lịch trình, sếp giậm chân định quát: “Cái đồ vô dụ…” Nhưng lập tức đổi giọng: “À… May quá, hôm nay tôi cũng chẳng muốn ra ngoài. Cô làm tốt lắm!”

 

Tôi lo lắng đến mức không dám thở mạnh.

 

Cứ thế vài ngày, tôi chính thức rơi vào trạng thái… suy nhược tinh thần.

 

Cuối cùng, tôi chịu hết nổi, bưng mặt khóc rưng rức: “Sếp, nếu anh muốn đuổi tôi thì cứ nói thẳng! Đừng hành hạ tinh thần tôi thế này nữa!”

 

Sếp nhìn tôi, mắt đầy bất lực:  “…”

Tôi làm trợ lý cho sếp, thời gian làm việc với anh ấy còn nhiều hơn cả với gia đình.

 

Một ngày nọ, công ty có thực tập sinh mới. Cô ấy vừa vào đã mê mẩn sắc đẹp của sếp, chẳng thèm để tôi vào mắt, lao thẳng đến bàn anh ấy.

 

Tôi nhìn sang sếp, thấy anh ấy không phản ứng gì, liền tự nhủ: Thôi, kệ đi.

 

Nhưng đến lúc tan làm, tôi bị gọi vào văn phòng.

 

“Cô là trợ lý của tôi đúng không?” Sếp gằn giọng.

 

Tôi gật đầu.

 

“Vậy tại sao ai cũng có thể tùy tiện xông vào gặp tôi thế hả?”

 

Tôi ngẩn ra: “Sếp, nhưng trông anh có vẻ cũng rất thích mà?”

 

Thế là tôi bị đá ra khỏi văn phòng.

 

Nhưng thực tập sinh kia cũng không ở lại được lâu.

 

Theo lời sếp, đó không phải thực tập sinh… mà là một con sói cái. Mắt cô ta cứ sáng rực khi nhìn anh ấy, suýt chút nữa làm sếp mất đi sự trong sạch.

 

Tôi: “…”

 

Sau đó, tôi mới biết cô gái kia là con giám đốc công ty đối tác.

 

Trong lòng tôi cũng hơi băn khoăn, nhưng ngoài mặt lại trêu chọc: “Dù sao cô ấy cũng rất xinh, thích anh nữa, sao anh không cân nhắc thử xem?”

 

Sếp bực mình: “Cân nhắc em gái cô à? Lần sau mà không bảo vệ tôi cẩn thận, cô có tin tôi sẽ…”

 

“Sẽ làm gì?”

 

Anh ấy thở dài, gõ nhẹ vào trán tôi: “Đánh cô thành một cái bánh quy nhỏ.”

Chuyện hôn nhân đại sự của sếp không chỉ mình tôi quan tâm, mà đồng nghiệp cũng hóng hớt không kém.

 

Một ngày nọ, có người nói: “Cậu có để ý không? Làm ở công ty bao lâu nay, chưa thấy sếp có bạn gái bao giờ. Hay là…?”

 

Tôi trầm tư: “Cũng có khả năng đấy… Thật ra tôi nghi ngờ từ lâu rồi. Làm gì có người đàn ông bình thường nào lại không hứng thú với phụ nữ chứ…”

 

Tin đồn lan ra như lửa gặp gió.

 

Đến lúc tan tầm, tôi định đi nhờ xe sếp về. Vừa mở cửa, anh ấy đã khóa lại, cười gian tà: “Hôm nay cô dám bàn tán tôi với đồng nghiệp, giờ còn muốn đi nhờ xe à? Cô mơ đi.”

 

Tôi ôm cửa xe, khóc ròng:  “Sếp, tôi sai rồi.”

 

“Sai ở đâu?”

 

“Anh là một người đàn ông hoàn toàn bình thường!”

 

Sếp nhếch môi, mắt đầy nguy hiểm: “Ồ? Sao cô biết?”

 

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Tôi kiểm chứng rồi.”

 

Sếp: “???”

 

Tôi nhớ lại lần trước đi tiếp khách, phải ra sân chơi tennis. Lúc đó, một quả bóng bay thẳng về phía tôi, sếp phi thân lên, vung vợt đánh mạnh đến mức bóng bay ra tận ngoài sân.

 

Chứng tỏ sức khỏe đàn ông của anh ấy vẫn rất ổn!

 

Bên cạnh có đồng nghiệp đi ngang qua, nhìn tôi với ánh mắt hóng hớt.

 

Chết rồi, lại có thêm chuyện để bàn tán…

Sau vụ tin đồn, công ty bắt đầu đồn đại đủ thứ về tôi và sếp. Người thì bảo tôi là “bảo bối” của sếp. Người thì nói tôi “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”

 

Tôi tức tối hỏi sếp:  “Sếp, làm sao đây? Mọi người hiểu lầm quan hệ giữa tôi với anh rồi.”

 

Sếp thản nhiên uống trà:  “Hiểu lầm thì hiểu lầm chứ biết sao giờ? Chẳng lẽ tôi có thể khóa miệng họ lại à?”

 

“Thì anh có thể giải thích mà?”

 

Anh ấy liếc nhìn tôi, giọng đầy khinh thường:  “Giải thích gì? Giải thích là tôi không có hứng thú với cô á? Tôi là người rất tử tế đấy. Dù có ghét cô đến mấy, tôi cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng bé nhỏ của cô đâu.”

 

Tôi muốn bóp cổ sếp rồi quăng ra ngoài cửa sổ.

 

Mặc dù sếp hay trêu tôi, nhưng tôi biết trong lời nói đùa của anh ấy vẫn có một phần sự thật.

 

Chắc chắn anh ấy không ưa tôi.

 

Nghĩ lại thì cũng đúng thôi.

 

Sếp độc miệng, kiêu ngạo, kén ăn, keo kiệt… nhưng đẹp trai, học vấn cao, năng lực giỏi.

 

Tuy có hơi khó chiều, nhưng nhìn chung vẫn là mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt nhiều cô gái.

 

Có lẽ sếp cũng cảm thấy tôi hơi chạnh lòng, nên lên tiếng an ủi: “Thật ra cô cũng không tệ lắm.”

 

Tôi hỏi: “Không tệ chỗ nào?”

 

Anh ấy do dự một lúc rồi nói: “Ăn khỏe.”

 

Tôi: “…”

Một ngày nọ, mẹ tôi ép tôi đi xem mắt.

 

Không còn cách nào khác, tôi chạy đến nhờ sếp giúp đỡ: “Sếp, làm ơn giả làm bạn trai tôi một hôm đi, có được không?”

 

Sếp trầm ngâm: “Tôi sẽ được lợi gì?”

 

“Tôi mời anh đi ăn lẩu cay.”

 

Sếp lập tức quay người bỏ đi.

 

Đi được mấy bước, anh ấy quay lại, ngập ngừng nói thêm: “Nhớ gọi thêm hai xiên thịt đấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.