Tôi dẫn sếp về nhà. Vì diễn cho tròn vai bạn trai, anh ấy còn tay xách nách mang, quà cáp đầy đủ.
Vừa thấy diện mạo, phong thái cùng cái miệng dẻo quẹo của anh ấy, mẹ tôi vui đến mức cười không khép nổi miệng.
Bà kéo tay sếp, ân cần dặn dò: “Tôi chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, nó cái gì cũng tốt, chỉ hơi ngốc một chút, cậu nhớ quan tâm nó nhiều hơn nhé.”
Ơ khoan, câu này nghe quen quen…
Sếp nhìn tôi, cười nhàn nhạt: “Không sao đâu ạ, cô ấy có nhiều điểm tốt lắm.”
Dù biết anh ấy chỉ đang diễn, tôi vẫn đỏ mặt, tim đập nhanh như máy đo nhịp tim bị lỗi.
Ăn cơm xong, tôi tiễn sếp ra cửa.
Sếp xoa bụng, hớn hở: “No căng rồi, đi bộ dọc bờ sông tiêu hóa tí đi.”
Anh ấy đã giúp tôi một việc lớn thế này, đương nhiên tôi đồng ý ngay.
“Sếp, lúc nãy anh mua quà hết bao nhiêu tiền, lát nữa gửi tôi hóa đơn, tôi chuyển khoản lại cho anh.”
Anh ấy liếc tôi một cái: “Tôi thiếu cô chút tiền ấy à?”
Ừ nhỉ, biết anh giàu rồi, nhưng có cần phô trương thế không?
Tôi nhỏ giọng cãi: “Đây không phải là chuyện cần phải minh bạch sòng phẳng sao?”
Sếp xoa đầu tôi một cái: “Cô học Ngữ Văn từ thầy dạy Thể dục à? Ai muốn làm anh em với cô chứ?”
Sau này, sếp kể rằng, lúc đó có một câu anh ấy không nói ra miệng.
Đó là: Anh ấy không muốn làm anh em với tôi, mà muốn cùng tôi gọi chung một người là mẹ.
—
Để cảm ơn sếp, tôi đặc biệt làm bánh quy đem đến công ty.
Vừa thấy hộp bánh, sếp rất vui, nhưng cắn một miếng xong, anh ấy lập tức trầm mặc.
Tôi háo hức hỏi: “Ngon không?”
Sếp chậm rãi nhìn tôi: “Cô đang cảm ơn tôi, hay định giế-t tôi vậy?”
Cũng may anh ấy còn trẻ, nếu không răng chắc gãy hết rồi.
—
Mỗi ngày tôi đều đi làm bằng xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm, thế nên lúc nào cũng chen chúc, vội vàng.
Hôm đó, suýt chút nữa tôi bị trễ giờ. Vào giây phút cuối cùng, tôi nhảy vọt qua cửa chắn… và vô tình đá văng sếp ra ngoài.
Sếp bị cô lao công lau sàn quá sạch, trượt một đường thẳng cẳng, ngã sõng soài.
Tôi đứng đơ tại chỗ, tay vẫn còn cầm thẻ quẹt.
Sếp, người vừa bị tôi đá văng, lồm cồm bò dậy, tay chống eo, nghiến răng nghiến lợi:
“Trợ lý Hứa, cô theo tôi vào văn phòng!”
Tôi run rẩy bước theo, cảm giác như sắp bị xử trảm đến nơi.
Vào văn phòng, anh ấy nằm luôn xuống sofa, rên rỉ:
“Không ổn rồi, mau giúp tôi xoa bóp một chút.”
—
Một hôm, sếp gọi tôi vào văn phòng: “Cô tổng kết lại tình hình công việc gần đây đi.”
Tôi sững người, ấm ức đến mức suýt khóc: “Sếp, anh định sa thải tôi à?”
Sếp vừa mở miệng, tôi lập tức chặn họng:
“Không ngờ anh lại là người vô ơn, bạc tình bạc nghĩa, máu lạnh vô tình, lòng lang dạ sói, vô liêm sỉ đến cực điểm như vậy…”
Dù sao cũng sắp bị sa thải, chửi cho sướng miệng đã rồi tính sau.
Chửi xong, tôi hớn hở nói: “Được rồi, đến lượt anh.”
Sếp nhếch môi cười: “À, tôi vốn định nói cô vất vả quá, nên muốn cho cô nghỉ phép, nhưng mà…”
Bịt miệng lại còn kịp không?!
Tôi rớt nước mắt: “Sếp ơi, bàn phím hay mì gói, anh chọn một cái đi, tôi quỳ ngay! Tôi biết sai rồi mà.”
—
Lần đó tôi đi biển với bạn thân.
Lúc đang ngồi xổm xây lâu đài cát, bạn thân tôi phấn khích chạy tới: “Wow, tớ vừa thấy một anh chàng cực phẩm, cậu mau đi xin WeChat đi!”
“Tại sao tớ lại phải đi?”
“Cậu còn độc thân, cậu không đi thì ai đi?”
Bị đẩy đi tán trai, nhưng khi đến nơi, tôi bỗng thấy bóng lưng này quen quen…
Anh ấy quay lại, nở nụ cười: “Trợ lý Hứa, trùng hợp ghê.”
Tôi: “…” Không phải chứ, tôi đi nghỉ phép mà sếp cũng theo tôi luôn à?!
Buổi tối, chúng tôi ăn BBQ trên bãi biển. Sóng biển rì rào, trời tối nhìn không rõ mặt biển, nhưng nghe tiếng sóng, ăn BBQ, thật sự rất chill.
Tôi hỏi sếp: “Dạo này anh bận lắm mà, sao cũng tới đây nghỉ dưỡng vậy?”
Anh ấy nhìn tôi: “Cô đoán xem?”
Tôi còn gì để nói nữa, đến BBQ cũng ăn không nổi rồi.
Sếp lẩm bẩm: “Bồi dưỡng một trợ lý chẳng dễ chút nào, vất vả lắm mới hợp tác ăn ý, lỡ như cô đi lạc hoặc bị cá mập ăn mất, tôi lại phải đào tạo người mới…”
Tôi: “…”
Cảm ơn anh, cám ơn 18 đời tổ tông nhà anh!!
Lỡ uống hơi nhiều, sếp đưa tôi về phòng. Tôi níu chặt áo khoác, diễn sâu: “Anh muốn làm gì? Lưu manh! Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Sếp mặt đen lại: “Cô bớt ảo tưởng đi, cho dù cô cởi sạch nhảy múa trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thèm liếc đâu.”
Tôi: “…”
Anh ấy cởi áo khoác bốc mùi của tôi ra, lấy khăn lau mặt cho tôi.
Tôi cười hì hì: “Sếp, thế này nhìn anh giống mẹ tôi ghê.”
Sếp: “…”
Anh ấy tức giận, dùng khăn chà mặt tôi suýt rớt da: “Bây giờ còn giống mẹ cô không?”
Tôi chạy bán sống bán chế.t: “Càng giống hơn nữa!”
Sếp thở dài: “Hết thuốc chữa, ai lại đi làm mẹ cô chứ!”