Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Hoài

Chương 5



Tôi có cảm giác ánh mắt anh ấy đầy sát khí. Cả đêm lăn qua lộn lại, tôi vẫn không tài nào ngủ được.

 

“Anh kể chuyện cho tôi nghe đi, mẹ tôi lúc nào cũng ru tôi ngủ bằng chuyện cổ tích.”

 

Sếp đứng bên mép giường, mặt tỉnh bơ: “Ông dẫn cháu trai đi chèo thuyền, sau đó mái chèo gãy làm đôi.”

 

Tôi mắt sáng rỡ: “Rồi sao nữa?”

 

Sếp nghiêm túc đáp: “Hết chèo.”

 

Dù tôi có say thế nào thì vẫn muốn đấm anh ấy một trận!

 

Sáng hôm sau, tôi với sếp cùng đi ăn sáng ở quán buffet.

 

Nhìn bộ dạng ngái ngủ, uể oải của anh ấy, tôi bèn quan tâm hỏi: “Sếp, tối qua anh ngủ không ngon à?”

 

Sếp liếc tôi một cái: “Tôi cũng muốn ngủ lắm.”

 

Một nhân viên phục vụ đi ngang qua.

 

Anh ấy tiếp tục tố cáo: “Cô hành tôi cả đêm qua, tôi muốn ngủ mà có ngủ được đâu!”

 

Nhân viên phục vụ nghe xong lảo đảo suýt ngã.

 

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

 

Ăn sáng xong, tôi đi tìm bạn thân.

 

Sếp nhàn nhạt nói: “Không cần tìm, tối qua cô ấy lên tàu về quê rồi.”

 

Tôi: “…”

 

Anh ấy hơi mỉm cười: “Đùa thôi, đây là thứ bạn cô nhờ tôi đưa cho.”

 

Tôi nhận lấy bức thư nồng nặc mùi nước hoa, mở ra xem, mặt già đỏ bừng.

 

Trên đó viết: “Mau cưa đổ sếp của cậu đi.”

 

Cưa đổ cái gì chứ, anh ấy chỉ cần vung tay một cái là tôi có thể bay thẳng ra Thái Bình Dương.

Không có ai chụp ảnh hộ, tôi đành mặt dày nhờ sếp giúp. Sếp bày ra vẻ mặt chuyên nghiệp: “Đúng rồi, cằm nâng cao một chút, 45 độ nhìn lên trời, mu bàn tay để phía sau, ừm, hơi híp mắt lại…”

 

Chụp xong, tôi hào hứng xem ảnh. Giây tiếp theo, tâm hồn tôi chịu cú sốc nặng.

 

Ảnh thì hoặc là lỗ mũi mở rộng, hoặc tóc rối bù như Sadako, hoặc là nụ cười cực kỳ đần độn…

 

Không có tấm nào bình thường!

 

Sếp còn mạnh miệng: “Không phải kỹ thuật của tôi kém, mà là mẫu không đạt tiêu chuẩn.”

 

Thật sự muốn nhấn đầu chó của anh ta xuống cống rồi rửa sạch mắt và miệng mà!

 

 

Hôm nay tôi định đi sở thú, sếp cười tủm tỉm nói:

 

“Đi làm gì nữa, một mình cô cũng đủ khuấy động cả sở thú rồi.”

 

Ngay lúc tôi định nổi giận, anh ấy lại đổ thêm dầu vào lửa:

 

“Ăn như heo con, ngủ như gấu đen, đi như chim cánh cụt, nghịch như Husky, lười như con lười, chạy nhanh hơn cả báo…”

 

Tôi: “…”

 

Tôi cũng không chịu thua, lập tức phản kích:

 

“Sếp, anh cũng không kém đâu, giảo hoạt như cáo, giận lên như hổ, lạnh lùng như rắn độc…”

 

Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của sếp, giọng tôi nhỏ dần.

 

Nói thêm nữa chắc tôi phải cuốn gói bỏ chạy mất.

 

 

Tôi và sếp đi xem gấu trúc.

 

Nhìn mấy bé gấu trúc ngốc nghếch đáng yêu, tôi lẩm bẩm:

 

“Làm quốc bảo sướng thật, xì hơi thôi mà ai cũng thấy đáng yêu.”

 

Sếp nhìn tôi, mắt tràn đầy ôn nhu: “Giống cô đấy, cô mà xì hơi, tôi cũng thấy đặc biệt.”

 

Tôi e thẹn hỏi: “Đặc biệt thế nào?”

 

“Đặc biệt thối.”

 

Nói xong, anh ấy lập tức bỏ chạy.

 

Mất vài giây để phản ứng lại, tôi tức giận đuổi theo mấy vòng!

 

 

Trên chuyến bay về, như mọi khi, tôi mua vé khoang hạng nhất cho sếp, còn tôi thì ngồi khoang phổ thông.

 

Không thấy tôi đâu, sếp lập tức gọi: “Cô đâu rồi, máy bay sắp bay rồi đó.”

 

“Tôi ngồi khoang phổ thông.”

 

Bên kia im lặng.

 

Mười phút sau, một người đàn ông mặt mày đen thui ngồi xuống cạnh tôi.

 

Tôi nhìn qua — ồ, là Sếp.

 

“Sếp, sao anh lại xuống đây?”

 

Hắn lạnh lùng đáp: “Khoang hạng nhất hết chỗ rồi.”

 

Tôi từ từ phản ứng lại, nhịn không được mà nhếch miệng cười.

 

Anh ấy càng bực mình: “Cười cái gì mà cười.”

 

Lần đầu tiên ngồi khoang phổ thông, sếp cứ cựa quậy như con giun, trông cực kỳ chán chường.

 

Tôi đề nghị: “Sếp, hay là anh lên khoang hạng nhất lại đi.”

 

Anh ấy hừ một tiếng, kéo bịt mắt xuống ngủ.

 

Chưa được năm phút, sếp lại tháo bịt mắt, kéo kéo tay áo tôi: “Ngủ không được, cô ru tôi đi.”

 

“Sếp à, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi ru ngủ nữa?”

 

Anh ấy liếc tôi một cái: “Vậy cô bao nhiêu tuổi, say rượu cả đêm, còn bắt tôi kể chuyện cổ tích, tôi kể mà muốn cháy cổ họng luôn.”

 

Chuyện đó… Sao mà giống nhau được chứ!

Về đến nơi thì đã khuya.

 

Nhà tôi gần đây, còn sếp thì ở biệt thự tận ngoại ô.

 

Tôi chuẩn bị gọi xe cho anh ấy.

 

Sếp mặt lạnh đè tay tôi lại: “Muộn thế này rồi, tôi đến nhà cô tá túc một đêm đi, tôi mệt lắm.”

 

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi làm sao có thể không biết xấu hổ để anh ở lại nhà tôi chứ, hay là để tôi đặt phòng khách sạn giúp anh nhé?”

 

Anh ấy vô cùng bình thản: “Ổ vàng ổ bạc, cũng không bằng ổ chó của cô.”

 

Suýt chút nữa tôi đã lật cái bàn, biết là ổ chó mà anh còn đòi đến!

 

Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ khó xử: “Sếp à, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, sẽ bị người khác nói ra nói vào đấy.”

 

Sếp lại khá bình tĩnh: “Đường mình mình đi, đường họ họ đi, không cần quan tâm.”

 

“Người ta sẽ nghĩ anh bao nuôi tôi đó.”

 

Anh ấy nhìn tôi: “Xin lỗi, cô nghĩ tôi là loại sếp như vậy sao?”

 

Cuối cùng, sếp vẫn đến nhà tôi. Tôi ngủ sofa, anh ấy ngủ giường của tôi.

 

Biết anh ấy có bệnh sạch sẽ, tôi còn cố tình thay hết chăn ga mới.

 

Sếp tắm xong, mặc áo ngủ, xoa tóc, rất tự nhiên nói: “Đói rồi, ăn khuya đi.”

 

“Anh muốn ăn gì?”

 

“Tôm hùm đất xào cay.”

 

“Thêm cay xé lưỡi không?”

 

“Ok, vậy mua thêm mấy lon bia.”

 

Ăn xong, anh ấy thở dài: “Quả nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.”

 

Tôi: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.