Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Hoài

Chương 6



Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy nhà cửa sạch bóng.

 

Tôi hơi hoảng.

 

Sếp đứng ngoài ban công, tay cầm ly cà phê, trông như một người đàn ông thành đạt.

 

Mà khoan, anh ta vốn là người đàn ông thành đạt mà.

 

Tôi thò đầu ra hỏi: “Sếp, anh dọn hết đấy à?”

 

Anh ta lườm tôi đầy ai oán: “Chứ còn ai? Cô nghĩ có bà tiên hiện lên chắc?”

 

Rồi còn lẩm bẩm: “Nam lo việc ngoài, nữ lo việc trong… Rốt cuộc tôi lại lo từ trong ra ngoài là sao?”

 

Tôi ngơ ngác: “Sếp nói gì cơ?”

 

Anh ta hớp một ngụm cà phê, giọng cam chịu: “Không có gì, số tôi nó khổ vậy rồi.”

 

Tôi: “…”

 

Có khi nào tối qua sếp ăn tôm hùm đất bị cát vào đầu, giờ nói linh tinh không?

 

Lúc bác tài xế Trần đến đón, tôi cũng leo lên xe đi cùng sếp.

 

Sếp nhíu mày: “Đêm qua giường cứng quá, tôi ngủ không ngon. Lần sau đổi cái nệm mềm hơn.”

 

Chiếc xe khẽ lắc lư.

 

Tôi có thói quen nịnh nọt, liền gật đầu theo bản năng: “Dạ, sếp.”

 

Sếp tiếp tục: “Còn nữa, sáng nay tôi thấy cô không ăn lòng đỏ trứng. Không được kén ăn.”

 

Xe lại lắc lư lần nữa.

 

Tôi âm thầm trợn mắt. Rốt cuộc ai mới là người kén ăn vậy trời?

 

Sếp chưa dừng lại: “Còn nữa, tối qua cô làm tôi mệt quá, lần sau chú ý một chút.”

 

Lần này, bác Trần ho khan thật mạnh.

 

Tôi biết sếp đang nói về cái gì. Hôm qua chúng tôi cá cược uống rượu, kết quả là anh ta thua.

 

Nói xong mấy câu này, tâm trạng sếp có vẻ rất vui, còn quay sang bác Trần bảo:

 

“Bác Trần, tối qua bác cũng mất ngủ à? Chạy xe chậm thôi, không vội.”

 

Bác Trần: “…”

 

 

Dạo này tôi thấy ánh mắt sếp nhìn tôi có gì đó sai sai.

 

Trước đây, mỗi khi tôi báo cáo công việc, sếp nghe bằng tai, mắt thì dán vào văn kiện hoặc màn hình máy tính.

 

Giờ thì, mỗi lần tôi ngẩng đầu lên là bắt gặp sếp đang nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Cảm giác như con sói hoang nhìn chằm chằm con thỏ béo.

 

Tôi sợ hãi vô cùng.

 

Đến bữa trưa, sếp bê khay đồ ăn sang ngồi cùng bàn với tôi, tiện tay vứt cho tôi một cái đùi gà: “Ăn nhiều vào, gầy quá.”

 

Tan làm, tôi định gọi xe công nghệ thì sếp lái xe đến trước mặt:

 

“Lên xe, tôi đưa cô về một đoạn.”

 

Tôi ngỡ ngàng.

 

Ngồi trên xe, tôi không nhịn được hỏi: “Sếp, dạo này sao tự nhiên anh đối xử tốt với tôi thế?”

 

Tôi nghĩ một hồi, hay là có công ty khác định chiêu mộ tôi?

 

Nghĩ vậy, tôi lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Sếp yên tâm! Dù có công ty nào trả giá cao hơn, tôi cũng không đi! Đời này tôi theo sếp đến cùng!”

 

Sếp cười tủm tỉm: “Tôi đối tốt với cô là vì không muốn cô đi phá hoại công ty khác. Để một mình cô phá công ty tôi là đủ rồi.”

 

Tôi: “…”

 

 

Sắp đến sinh nhật sếp, tôi cùng đồng nghiệp bàn xem nên tặng gì.

 

Đồng nghiệp: “Hay là đặt cái bánh kem lớn?”

 

Tôi vô cùng hào hứng: “Hay là tặng máy lọc khử khuẩn miệng đi? Tôi thấy sếp mà mở miệng ra thì còn độc hơn cả Trúc Diệp Thanh.”

 

Đồng nghiệp: “…”

 

Đằng sau chợt vang lên giọng sếp: “Trợ lý Hứa, vào văn phòng tôi một chuyến.”

 

Ôi trời. Nói xấu sếp sau lưng lại bị bắt quả tang, giờ phải làm sao?

 

Vào văn phòng, tôi lập tức bày tỏ lòng trung thành:

 

“Sếp, tôi kính ngưỡng anh như nước sông cuồn cuộn, không ngừng chảy xiết! Tôi sùng bái anh như núi non trùng điệp…”

 

Sếp nhướn mày: “Năm kia sinh nhật tôi, cô tặng tôi một bài hát.”

 

Tôi lặng thinh.

 

Năm đó, tôi tặng sếp bài 《Ngàn dặm xa xôi》.

 

“Năm ngoái, cô tặng tôi một bức tranh.”

 

Tôi tiếp tục im lặng.

 

Lẽ ra tôi tặng bức thư pháp cụ tôi viết. Ai ngờ lại đưa nhầm tranh cháu trai tôi vẽ.

 

Tranh gì á?

 

Một bầy rùa.

 

Lúc đó mặt sếp xanh mét.

 

Sếp cười nhạt: “Năm nay, cô tính tặng tôi máy lọc khử khuẩn miệng? Quà cáp của cô đúng là sáng tạo thật.”

 

Sếp, xin đừng khen nữa, tôi sắp xấu hổ quá độ rồi.

 

 

Sinh nhật năm nay, sếp quyết định tổ chức tại nhà riêng.

 

Sếp gọi tôi vào văn phòng, hỏi: “Trợ lý Hứa, có muốn thăng chức không?”

 

Tôi vô cùng phấn khích.

 

Cuối cùng cũng đến ngày tôi được thăng chức! Là trưởng phòng hay giám đốc đây?

 

“Muốn! Chức gì thế sếp?”

 

Sếp nheo mắt cười: “Trưởng ban kế hoạch sinh nhật.”

 

Tôi: “…”

 

Lật bàn!

 

Đồng nghiệp thấy tôi mặt nhăn mày nhó, bèn hỏi: “Sao thế?”

 

Tôi khóc không ra nước mắt: “Sếp bảo tôi làm trưởng ban kế hoạch sinh nhật.”

 

Đồng nghiệp vỗ vai: “Thế thì tốt mà. Nhớ gọi thêm tôm hùm đất, nhiều tỏi một chút.”

 

Tôi càng muốn khóc hơn.

 

Tôi chỉ muốn ăn chứ không muốn làm bảo mẫu!

 

Trước sinh nhật một ngày, sếp bảo tôi đi mua đồ.

 

Tôi hỏi: “Mua gì ạ?”

 

“Ruy băng, đèn trang trí, cây thông Noel…”

 

Tôi đơ mặt: “Sếp tổ chức sinh nhật hay đón Giáng Sinh thế?”

 

Sếp nhún vai: “Có gì khác nhau đâu? Dù gì cũng là tìm cớ ăn chơi.”

 

Ờ, nghe cũng hợp lý.

 

Ra khỏi trung tâm thương mại, sếp đưa thẻ cho tôi.

 

Tôi ngơ ngác.

 

Sếp nghiêm túc: “Từ nay, cô giữ thẻ giúp tôi, tránh tôi tiêu xài hoang phí.”

 

Tôi run run nhận lấy: “Sếp không sợ tôi ôm tiền chạy trốn à?”

 

Sếp thản nhiên: “Gan cô bé như con chim cút, đặt thỏi vàng trước mặt cô, cô cũng không dám cầm.”

 

Sếp, anh nói chuẩn lắm! Nói trúng tim đen tôi luôn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.