Chương 2:
6.
Mấy ngày sau, kỳ thi cuối cùng cũng đến.
Tôi làm bài khá ổn, còn Lục Trầm thì hình như hơi tệ.
Ra khỏi phòng thi, tôi thấy anh ta đứng ngoài, ho húng hắng, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Anh không chào hỏi, tôi cũng chẳng buồn mở lời trước.
Chỉ là… vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Trần Trác.
Trần Trác vỗ ngực thở phào:
“Cậu đúng là mạng lớn đấy! Cảm mạo liền ba ngày mà vẫn đi thi xong, không thì toi rồi. Mà sao lại ốm đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế?”
Không rõ vô tình hay cố ý, Lục Trầm liếc tôi một cái đầy oán hận:
“Bị gió độc thổi trúng.”
…
Ơ kìa?
Nói thế là có ý gì?
Tôi suýt bật cười thành tiếng!
7.
Dương Kỳ bảo muốn tán em họ tôi.
Tối đó, cô kéo tôi ra sân bóng xem Nhậm Việt thi đấu.
Ở đó, chúng tôi gặp Trần Trác và đám bạn của anh ta.
Cả nhóm chụp ảnh chung, Trần Trác với Dương Kỳ còn nhiệt tình đăng story.
Tôi vô thức nhìn ra phía sau anh ta, thấy không có Lục Trầm thì thở phào nhẹ nhõm.
Không rõ vì sao, nhưng tôi thực sự không muốn gặp anh ấy .
… Chỉ tiếc là mừng hụt quá sớm.
Dương Kỳ với Trần Trác còn đang buôn chuyện trời Nam biển Bắc thì—
Lục Trầm xuất hiện.
Tôi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền vô duyên chạm ngay vào anh ta.
Nhưng khác với sự lúng túng của tôi, ánh mắt Lục Trầm khi nhìn về phía tôi và Nhậm Việt lại có chút… sát khí?!
Không đúng. Tôi không hiểu.
Tôi thích anh ấy, nhưng chưa từng đeo bám hay ép buộc gì cả. Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?!
Tôi nuốt lại lời định chào, quay sang lo cho Nhậm Việt, đưa anh ấy miếng bảo vệ đầu gối.
Trần Trác thấy Lục Trầm, ngạc nhiên hỏi:
“Lão Lục? Cảm mạo khỏi rồi à?”
Lục Trầm vừa lướt điện thoại vừa thản nhiên ngồi xuống ghế khán giả:
“Đúng lúc ở gần đây thôi.”
Trần Trác dừng một chút, liếc tôi, cười như không cười:
“Thật không? Tưởng thấy story của tôi mới chạy qua.”
Câu này nghe… hơi mờ ám nha?!
Bị Lục Trầm lườm cho một cái sắc lẹm.
Đúng là… hung dữ!
8.
Trong nửa hiệp đầu, đội của Nhậm Việt vẫn đang dẫn trước.
Lục Trầm bỗng gọi tạm dừng, tự mình vào sân thay người.
Trần Trác có vẻ lo lắng:
“Cậu còn đang cảm mà…”
“Không sao đâu.” – Lục Trầm vừa nói vừa cởi áo thay đồ ngay tại chỗ.
… Và thế là, tôi nhìn thấy cơ bụng của anh ấy!!!
Tám múi sắc nét, đường cơ rõ ràng, một giọt mỡ thừa cũng không có.
Không ngờ, trông lạnh lùng thế mà khi cởi áo ra, thân hình lại đẹp đến vậy.
Tôi nhìn đến mức quên cả chớp mắt.
Bình thường Dương Kỳ là đứa mê trai nhất, nhưng hôm nay bỗng như bị mù, chẳng buồn để ý, chỉ lo giữ hình tượng thục nữ trước mặt Nhậm Việt.
Để lại tôi một mình… bị Trần Trác bắt quả tang.
Nhìn anh ta cố nhịn cười mà mặt tôi nóng bừng.
Chưa kịp làm gì, ánh mắt của Lục Trầm đã theo hướng nhìn của Trần Trác mà đảo sang phía tôi.
Rồi anh ấy… cố tình kéo áo chậm hơn, cứ như muốn trêu tôi vậy.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Mãi đến khi anh ta nở nụ cười đắc ý, tôi mới bừng tỉnh— đồ xấu xa, cố tình cả!
Biết tôi thích anh ta, đã từ chối rồi còn cố tình khiêu khích?!
Đúng là bệnh nặng!
Tôi ghét bản thân mình không kiềm chế được, đã bị từ chối rồi mà vẫn cứ lén lút nhìn trộm.
Để giữ lại chút tự trọng, tôi vội quay sang giúp Nhậm Việt lau mồ hôi.
Tôi cố ý nói thật to:
“Dùng khăn lau đi, không thì mấy đứa con gái chúng tôi dễ đỏ mặt lắm.”
Dù thật ra… cái bụng trắng nõn của Nhậm Việt chẳng có gì để nhìn.
Nhậm Việt nghe thế thì sững người mấy giây, sau đó hình như đoán ra gì đó, cúi đầu cười hì hì.
…
9.
Từ lúc Lục Trầm vào sân, Nhậm Việt bị hành cho đần mặt luôn .
Mỗi lần đối đầu với Lục Trầm, cậu ấy thậm chí còn không chạm nổi vào bóng .
Mà Lục Trầm thì như có sức mạnh vô tận, động tác dứt khoát, lại còn đẹp trai phát hờn .
Đáng giận nhất là mỗi lần ném bóng xong, anh ta lại tiện tay vén áo lau mồ hôi.
Khiến người ta…
“Cậu chảy nước miếng kìa.” – Dương Kỳ nhắc.
“Không đời nào! Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng nhân phẩm không tốt.”
Tôi chết cũng không nhận mình đang mê trai, miệng lưỡi cứng hơn cả đám con trai trên sân.
Dương Kỳ nhìn Nhậm Việt bị hành đến thảm, bực bội hỏi:
“Rốt cuộc hai người có thù oán gì mà khiến Nhậm Việt nhà tôi bị vùi dập thế này?”
Tôi đành bịa bừa:
“Anh ấy thích tôi, nhưng tôi không muốn yêu đương, tôi muốn tập trung học hành.”
“Chị ơi, tỉnh lại đi.” – Cô ấy liếc tôi đầy khinh bỉ.
Cuối cùng, đội của Nhậm Việt thua tan nát.
Kết thúc trận đấu, cậu ấy ngồi bệt xuống sàn, nghiến răng nghiến lợi:
“Trường chị có loại người gì vậy? Lão Hi, tôi cảnh cáo chị, đừng để ngày nào đó tôi phải gọi anh ta là anh rể.”
Tôi cười ha ha, vỗ vai cậu ấy:
“Yên tâm đi nhóc, người ta không thích chị đâu.”
“Vậy là anh ta có thù với nhà họ Nhậm chúng ta?”
Thù hay không thì tôi không rõ…
Nhưng anh ta lại có cơ bụng .
Ngay gần chỗ tôi, lại bắt đầu vén áo lên nữa rồi.
…
Chế t thật!