Trầm Luân Vì Em

Chương 1



Chương 1

 

Tỏ tình với hot boy trường, anh ấy bảo: “Hẹn gặp ở tháp Đỉnh Phong.”

 

Tôi lại nghe thành: “Hẹn gặp ở đỉnh cao.”

 

Nghĩ rằng bị từ chối khéo, tôi quyết tâm học ngày học đêm để chứng minh bản thân.

 

Cuối cùng, vào ngày anh ấy thắng giải quán quân cuộc thi, tôi cũng được trao thưởng.

 

Khi được cử đi phỏng vấn anh ấy, tôi cố ý hỏi:

 

“Hồi cấp ba, anh có từng hứa hẹn gì với ai không?”

 

Hot boy nghiến răng: “Bị lừa đứng chờ ở tháp Đỉnh Phong cả đêm.”

 

 

1.

 

Trước ngày thi đại học mấy hôm.

 

Có một nhóm em gái lớp dưới kéo nhau lên lớp tỏ tình với Lục Trầm .

 

Tôi đang thu dọn sách vở, không hiểu nghĩ gì cũng lẩm bẩm theo: “Tôi cũng thích anh.”

 

Đám đông đang ồn ào bỗng dưng im bặt.

 

Nhận ra có gì đó sai sai, tôi ngẩng lên.

 

Cả đám – bao gồm cả Lục Trầm – đều quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy bất ngờ.

 

Trong lúc ngại ngùng, tôi liếc thấy cuốn truyện tranh trong tay cô em gái và cây bút trên tay anh ấy.

 

Lúc này tôi mới tỉnh ra – họ không nói về kiểu “thích” mà tôi tưởng!

 

Quả nhiên, cô em gái ngọt ngào hỏi: “Chị cũng thích truyện tranh mà anh Lục Trầm vẽ à?”

 

Tôi nhìn hai bàn tay trắng của mình, bắt đầu bịa:

 

“Ừ, đúng rồi! Chị siêu thích luôn, cái… khụ…”

 

Không nghĩ ra thêm câu nào cho hợp lý, tôi đành giả vờ ho khan.

 

Tôi từng vẽ anh ấy, nhưng chưa bao giờ xem tranh anh ấy vẽ!

 

Có lần tình cờ nhặt được sổ phác thảo của anh, nhưng chưa kịp mở ra thì anh đã giật lại mất.

 

 

2.

 

Những cô em gái tưởng mình vừa tìm được đồng minh, phấn khích ra mặt.

 

Liên tục hỏi: “Chị đã xem đến trang nào rồi? Nhân vật nào chị thích nhất?”

 

Tôi há miệng, nhưng mãi không nói được câu nào ra hồn.

 

Bất cẩn chạm phải ánh mắt của Lục Trầm .

 

Anh khoanh tay, dựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn tôi cười.

 

Đôi mắt ấy, dịu dàng đến mức nhìn chó mèo cũng sâu sắc, như thể đã đọc thấu hết suy nghĩ của tôi nhưng lại lười vạch trần.

 

Anh chỉ đang chờ xem tôi chống chế đến mức nào.

 

Cuối cùng, một cô em gái dũng cảm hỏi:

 

“Chị không phải thích anh Lục Trầm, vừa tỏ tình đúng không?”

 

Mấy cô còn lại như bừng tỉnh, che miệng hét lên: “Aaaa, tự nhiên em muốn đẩy thuyền quá!”

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

Lúc nãy hùng hổ bao nhiêu, giờ nhút nhát bấy nhiêu.

 

Tôi nghiêm túc giả vờ:

 

“Haha… đúng vậy, chị thích anh Lục Trầm, nhưng chỉ là kiểu bạn bè thôi nhé. Không được yêu sớm đâu!”

 

Mấy cô em đều là cáo già, nhìn nhau một cái rồi che miệng chạy biến.

 

Chỉ còn lại tôi và anh ấy.

 

Không, chính xác hơn là anh ấy nhìn tôi cười với ánh mắt khó hiểu.

 

Còn tôi, cúi gằm mặt xuống nhìn mũi chân, chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ.

 

3.

 

“Nhậm Hi…” Anh ấy nhìn tôi thật lâu, bỗng dưng thu lại nụ cười. “Lần trước cậu cũng nói câu đấy đúng không?”

 

“Hả?” Tôi ngẩng lên, ngơ ngác.

 

Ơ khoan, chẳng phải hôm đó anh ấy ngủ rồi sao?

 

Hôm ấy, cả lớp đi học thể dục hết, chỉ còn tôi và anh ấy ở lại.

 

Tôi định qua hỏi bài.

 

Nhưng vừa đến nơi, đã thấy anh ấy gục mặt xuống bàn, mắt nhắm nghiền…

 

Có lẽ tại hôm đó trời đẹp quá, ánh nắng len qua cửa sổ, rọi lên khuôn mặt anh. Sống mũi cao, hàng mi dài, đường nét thanh thoát chìm trong sắc vàng dịu nhẹ.

 

Tim tôi đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, chẳng hiểu nghĩ gì mà buột miệng nói: “Tôi thích anh.”

 

Chuyện qua lâu rồi, tôi cứ tưởng không ai hay biết.

 

Không ngờ… anh ấy nghe thấy thật.

 

 

4.

 

Hai lần bị bắt tại trận, tôi chẳng còn đường chối nữa.

 

Thôi thì lấy hết can đảm thừa nhận cho rồi!

 

Nhưng đúng lúc tôi định mở miệng, Trần Trác – bạn thân của anh – lại lù lù xuất hiện ở cửa lớp.

 

“Đi thôi Lục Trầm! Hẹn sân bóng rồi còn chần chừ gì nữa? Trời sắp mưa to rồi đấy.”

 

Tôi như bắt được phao cứu sinh, vội vơ lấy cặp định chuồn lẹ.

 

Nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị anh ấy gọi giật lại:

 

“Chạy cái gì? Chưa nói xong đâu.”

 

Trần Trác nhướng mày, đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa tôi và anh, rồi cười gian xảo:

 

“Hai người… làm gì mờ ám đấy hả?”

 

Lục Trầm liếc cậu ta một cái.

 

Trần Trác lập tức hiểu ý, vội phất tay: “Thôi được rồi, tôi xuống trước.”

 

Thế là trong lớp chỉ còn lại hai người chúng tôi.

 

Tôi lúng túng đứng im, số phận phó mặc cho anh ấy định đoạt.

 

Ai ngờ, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng chìa tay ra:

 

“Đưa cặp đây.”

 

“Hả?” Tôi ngớ người.

 

Tôi cứ tưởng nếu không bị mắng thì cũng bị từ chối khéo như những người trước.

 

Nhưng không, anh rất tự nhiên cầm lấy cặp của tôi.

 

Thấy tôi còn chưa hết bất ngờ, anh chỉ cười nhạt rồi hỏi: “Tối nay rảnh không?”

 

Tuần sau thi đại học, thầy cô cho nghỉ ba ngày, ngoài ăn với ngủ thì tôi cũng chẳng có kế hoạch gì đặc biệt.

 

“Rảnh.”

 

“Vậy thì tốt.” Anh vừa đi vừa nói.

 

Ngoài trời, mưa bắt đầu nặng hạt. Tôi lặng lẽ đi theo anh ra cổng.

 

Đến đoạn hành lang có mái che, thấy thầy cô đứng đó, tôi vội giữ khoảng cách, giả bộ như không quen.

 

Kết quả là, câu anh nói bị tiếng mưa át mất.

 

Tôi chỉ nghe loáng thoáng mấy từ: “… chăm chỉ học hành… không yêu đương… gặp nhau ở đỉnh cao… tôi sẽ gửi chiến lược cho cậu…”

 

Đến lúc ra khỏi cổng trường, cuối cùng tôi cũng nghe rõ một câu hoàn chỉnh:

 

“Dự báo thời tiết nói hai tiếng nữa mưa sẽ tạnh.”

 

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí mà quan tâm trời có tạnh hay không, chỉ chăm chăm nghĩ về câu “gặp nhau ở đỉnh cao” mà anh nói.

 

Là đang từ chối khéo?

 

Hay là chờ thi xong rồi tính tiếp?

 

Có lẽ thấy tôi cứ ngẩn ra, anh dừng bước.

 

“Sao thế?”

 

“Không… không có gì, tôi nhắn tin cho mẹ thôi.”

 

“Câu lúc nãy tôi nói, cậu nghe rõ không?”

 

“Nghe rồi, anh nói gặp ở đỉnh cao.”

 

Anh gật đầu, chỉ về phía xa nơi Trần Trác đang gọi xe, lịch sự bảo tôi lên xe để họ đưa về.

 

Tôi vội xua tay: “Không cần đâu, mẹ tôi kẹt xe, lát nữa sẽ đến.”

 

“Được, vậy liên lạc sau.”

 

Nói rồi, anh trả lại cặp cho tôi rồi lên xe.

 

5.

 

Về đến nhà, tôi cứ ủ rũ như bánh bao chiều.

 

Con em họ, tự phong là “chuyên gia tình yêu hạng nhất,” vừa đánh hơi thấy có biến liền phi tới.

 

“Có cần em tư vấn không?”

 

Tôi kể hết một lượt cho nó nghe.

 

Nó chống cằm, phán xanh rờn: “Anh ấy không từ chối dứt khoát đâu, mà đang ngầm đưa ra ám hiệu đấy. Đại khái là, nếu hai người cùng đỗ một trường đại học thì còn có cửa, còn không thì… đừng mơ.”

 

Ừm, nghe ra cũng hợp lý.

 

Tôi với anh ấy điểm số không chênh nhau mấy, đỗ cùng một trường không phải không có khả năng.

 

Có lẽ… anh thực sự muốn nói như vậy.

 

Thế là tôi quyết định tận dụng triệt để ba ngày còn lại, dốc hết sức mình mà học!

 

Ăn vội vài miếng cơm, tôi lao ngay vào bàn, sách vở bày ra kín chỗ.

 

Dương Kỳ rủ đi cầu nguyện, tôi cũng mặc kệ.

 

Sợ ai đó làm phiền, tôi thậm chí còn để điện thoại chế độ im lặng.

 

Cắm đầu học được hai tiếng, bỗng thấy tin nhắn của Lục Trầm.

 

Lục Trầm: [Bắt đầu hành động chưa? Có cần tôi gửi hướng dẫn không?]

 

Nhìn tin nhắn, tôi suýt cắn phải bút.

 

Anh ấy… chắc chắn có ý với tôi! Lại còn đích thân giám sát tôi học bài nữa chứ!

 

Cái “chiến lược” anh nói, chắc là mấy kế hoạch học tập ban ngày anh đề cập. Cái đó tôi có rồi.

 

Nhậm Hi: [Không cần.]

 

Để chứng minh mình đang thực sự nỗ lực, tôi chụp lại loạt đề đã giải suốt mấy tiếng qua, đăng lên story chế độ chỉ mình anh ấy xem .

 

Công khai một chút thôi, cho anh ấy thấy mình nghiêm túc thế nào!

 

[Vốn dĩ có hẹn với bạn, nhưng để được ở bên người mình thích, tôi đã hủy hết mọi cuộc hẹn. Chỉ còn biết cắm đầu học, hy vọng có thể thi đỗ vào cùng trường với anh ấy.]

 

Tôi nghĩ gợi ý thế này đã quá rõ ràng rồi.

 

Giờ chỉ cần chờ phản hồi của anh—

 

Vài giây sau, anh bình luận dưới story:

 

[Làm tốt lắm.]

 

Tôi vui như mở cờ trong bụng, vội vàng vào khung chat nhắn tin—

 

Kết quả, tôi bị xóa kết bạn…

 

???

 

Tôi nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đỏ lòm, đầu óc trống rỗng.

 

Không nghĩ được gì, tôi gọi ngay con em họ đến.

 

Nó nhìn một cái, thở dài ngao ngán:

 

“Thất sách rồi, người ta từ chối chị rồi.”

 

“Từ chối mà còn hỏi mình có hành động chưa làm gì?”

 

“Thì anh ấy định gửi chị chiến lược học tập, ai ngờ chị lại đăng story tỏ tình. Người ta sợ hãi, xóa luôn cho nhanh.”

 

“…

 

Hiểu rồi.

 

Ban ngày anh ấy từ chối tôi, chắc nghĩ tôi hiểu ý rồi.

 

Tối đến, thấy yên tâm mới nhắn tin hỏi chuyện học hành.

 

Ai ngờ tôi lại lộn xộn đăng story tỏ tình, khiến anh ấy tưởng tôi đeo bám, thế là xóa luôn cho đỡ phiền?

 

Càng nghĩ càng thấy hợp lý.

 

Tôi trầm mặc một lúc lâu.

 

Trước đây nghe người ta kể, anh ấy từ chối người khác chưa bao giờ nặng lời, toàn khuyên nhủ dịu dàng, tôi còn không tin.

 

Giờ thì tin thật rồi…

 

Nếu sau này có dịp, nhất định tôi sẽ nói với anh ấy— từ chối ai thì phải dứt khoát vào, đỡ làm người ta hiểu lầm!

 

Tôi bực tức xả một hồi rồi cũng thôi.

 

Bình tĩnh lại, tôi tiếp tục vùi đầu vào sách vở.

 

Con em họ ngồi bên cạnh, khó hiểu nhìn tôi:

 

“Bị từ chối rồi, còn học làm gì nữa?”

 

Tôi liếc nó một cái: “Học cho mình chứ sao. Mục tiêu đời người đâu phải chỉ có yêu đương.”

 

Dù có bị từ chối, tôi cũng phải cố gắng thi thật tốt.

 

Chờ đến ngày tôi có thể đứng ở cùng độ cao với anh ấy—

 

Tôi sẽ đường hoàng nói với anh ấy:

 

“Tôi đã đạt đỉnh cao, nhưng không phải vì anh.”

 

Ngầu chưa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.