Thế Thân Này Không Dễ Bắt Nạt

Chương 3



Chương 3:

Bố mẹ Lục Trạch ch..ết sững nhìn con trai.

Hai người cũng có tuổi rồi, hơn sáu mươi, từng trải sóng gió, nhìn đời không thiếu chuyện lạ.

Nhưng chưa bao giờ thấy cái gì sốc như hôm nay.

Sở thích đặc biệt của thằng con khiến họ như bị sét đánh ngang tai.

Cả hai ôm đầu, khóc không thành tiếng.

“Không ngờ Lục Trạch lại thành ra thế này… Mấy chục năm sau, chúng tôi biết sống sao đây!”

Tôi vỗ vai an ủi họ:

“Nghĩ tích cực lên, có khi mấy chục năm đó hai người không sống nổi đâu.”

Hai ông bà đẩy tôi ra xa.

Chậc.

Không trách họ được.

Lời thật thì mất lòng mà.

Ngay lúc đó, ngoài cổng bỗng nhiên náo loạn.

“Người nhà họ Lục ra đây ngay!”

Tôi và hai ông bà chạy ra xem.

Bên ngoài là một đám xã hội đen, thằng xăm trái thanh long, thằng xăm bạch hổ, chính giữa còn có một thằng xăm chuột Mickey, trông hổ báo cáo chồn nhưng khí thế hừng hực, đang hùng hổ đập phá đồ đạc.

Tên cầm đầu hất hàm, gằn giọng:

“Tao cảnh cáo chúng mày! Mảnh đất đó là của đại ca bọn tao! Long ca nói rồi, hoặc là trả đất, hoặc là nộp tiền! Một trăm tỷ, thiếu một đồng cũng không được!”

Người giàu sợ nhất là đụng phải kẻ liều.

Bố mẹ Lục Trạch không dám lên tiếng, thì thầm giải thích:

“Trước đây công ty mua mảnh đất đó, đã đền bù cho các hộ dân đầy đủ. Nhưng sau khi họ dọn đi, thằng Long ca này tự dưng lòi ra, bảo đất là của nó, đòi chúng tôi trả tiền.”

“Chúng tôi điều tra rồi, nó chẳng có đất đai gì hết, rõ ràng là muốn tống tiền!”

Tôi khoanh tay đứng xem kịch.

Tên cầm đầu đang đập chậu cây bỗng dưng quay sang nhìn tôi.

“Yo, còn có một em gái xinh xắn đây này! Bắt về cho em thưởng thức bảo bối của đại ca!”

Vừa nói, hắn vừa thèm thuồng vươn tay định túm lấy tôi.

Tôi đang hóng hớt thì đột nhiên phát điên ngay tại chỗ!

“A— a a a—”

Vặn vẹo.

Bò bốn chân trên đất.

Rút con dao ra, lao thẳng tới, nhắm ngay quần hắn.

“Bảo bối to cỡ nào? Để tao cắt xuống đo thử!”

Tên cầm đầu tái mét, ôm chặt quần.

“Bỏ tao ra! Con này bị điên à?!”

Tôi bò dưới đất, nhe răng cười méo mó.

Liếm lưỡi dao.

“Cắt! Đều cắt hết cho tao!”

Cả đám đông im bặt.

Trong ba giây, đồng loạt che quần, mặt cắt không còn giọt máu, rú lên rồi chạy thục mạng.

Hừ!

Toàn bọn mồm loa mép giải, bảo bối có ra gì đâu mà bô bô cái miệng.

Vừa lúc bọn kia co giò chạy mất, cảnh sát cũng ập đến.

Tôi vẫn bò lồm cồm dưới đất, vừa la hét vừa vặn vẹo như con trăn bị động kinh.

Đám cảnh sát vội vàng bao vây tôi.

“Mọi người cẩn thận! Có sinh vật lạ đang tiếp cận!”

?

Tôi đơ người.

Đứa nào to gan vậy?

Dám nói tôi là sinh vật lạ à?!

Tôi đang chuẩn bị bật dậy xử lý cái đứa ăn nói hàm hồ thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Cô ấy không phải sinh vật lạ.”

Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ hàng cảnh sát.

Anh ta mặc đồng phục cảnh sát, dáng người cao lớn, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng lại toát lên vẻ đáng tin cậy.

Đám cảnh sát nhao nhao lùi lại.

Chỉ có anh ta vẫn thản nhiên bước tới, vươn tay về phía tôi, mỉm cười hỏi:

“Sao cô lại ở đây?”

Tôi ngượng ngùng bò dậy, phủi bụi, cười hì hì.

“Lâu quá không gặp, đội trưởng Chu.”

Chu Minh Tu.

Đội trưởng đội cảnh sát thành phố.

Trước đây khi tôi còn lang thang đầu đường xó chợ, sống vạ vật cùng đám vô gia cư, các cảnh sát khác thấy là đuổi thẳng cổ.

Chỉ có Chu Minh Tu là khác.

Anh ấy mua bánh bao, cơm hộp phát miễn phí, chẳng bao giờ hỏi han hay tỏ thái độ coi thường.

Trong mắt dân vô gia cư, anh đúng chuẩn “người tốt hiếm có khó tìm.”

Tôi phủi lại tóc, vốn đã bù xù như tổ quạ.

Chu Minh Tu trông vẫn bình thản như không.

Chắc cũng quen rồi.

Hồi trước anh còn từng chứng kiến cảnh tôi giành giật thức ăn với chó hoang.

So với lúc đó, bây giờ vẫn còn tử tế chán.

“Vài hôm trước tôi đi ngang cầu vượt, không thấy cô đâu, tưởng cô chuyển đi rồi.”

“Không, tôi mới kiếm được việc làm.”

“Việc gì vậy?”

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời rành rọt:

“Lao động tay chân.”

Chính là nghề “tẩn” Lục Trạch.

“Tư vấn tâm lý.”

Chính là nghề đóng giả thế thân.

“Và học cách hòa giải với bản thân.”

Chính là thỉnh thoảng phát điên, vặn vẹo, u ám, rồi tiện thể xử lý luôn mấy đứa không vừa mắt.

Chu Minh Tu thở phào, gật gù nói:

“Thực ra lần trước tôi tìm cô là để làm cho cô cái căn cước công dân, sau này cô còn có giấy tờ mà đi xin việc.”

Đúng vậy.

Tôi là trẻ mồ côi, từ bé đã lang bạt cùng mấy bà cô vô gia cư, lớn lên nhờ đồ ăn thừa và lòng tốt của người qua đường.

Không có tên, không có giấy tờ, không hộ khẩu, chẳng khác nào người tàng hình trong xã hội.

Mấy người sống lang thang với tôi thường gọi tôi là Tiểu Tiểu.

Chu Minh Tu nhìn tôi, hỏi lại:

“Tiểu Tiểu, bây giờ cô còn muốn làm căn cước không?”

Tôi gật đầu cái rụp.

Hồi trước không có giấy tờ, tôi chỉ có thể đi nhặt rác sống qua ngày.

Nếu có căn cước, tôi có thể tìm việc làm đàng hoàng, mở rộng con đường sự nghiệp—ý tôi là sự nghiệp “đánh người thuê”.

Chu Minh Tu bật cười, đưa tay xoa đầu tôi.

“Được, tôi sẽ lo vụ này cho cô.”

Sau đó, chúng tôi trao đổi số điện thoại.

Chu Minh Tu quay sang nói với bố mẹ Lục Trạch:

“Nếu bọn kia còn dám đến gây sự, gọi thẳng cho tôi, tôi sẽ xử lý. Đừng để Tiểu Tiểu mạo hiểm, dù sao cô ấy cũng là con gái, sẽ rất nguy hiểm.”

Bố mẹ Lục Trạch đồng loạt trợn tròn mắt.

Gì cơ?!

Người gặp nguy hiểm là bọn kia chứ?

“Anh không thấy lúc nãy cô ấy phát điên à?”

Chu Minh Tu liếc họ một cái, điềm nhiên đáp:

“Đó là phòng vệ chính đáng.”

Đáng yêu mà.

Sau khi cảnh sát đi, tôi xách dao định về phòng.

Vừa bước qua phòng khách, bố Lục Trạch bỗng từ đâu lao ra, túm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng.

“Cô đúng là ân nhân của gia đình chúng tôi!”

Nửa năm nay, vì cái mảnh đất chết tiệt kia mà nhà họ Lục bị đám lưu manh quấy phá, hết lần này đến lần khác.

Hôm nay, lần đầu tiên bọn chúng thua cuộc.

Bố Lục Trạch cảm động đến rơi lệ.

“Nhưng tôi chỉ lo, nếu bọn chúng đến công ty gây sự thì phải làm sao…”

Tôi vỗ vai ông, điềm đạm nói:

“Tôi có thể dạy ông. Năm vạn, đảm bảo học xong là biết.”

“Chốt đơn!”

Mẹ Lục Trạch đứng bên cạnh: ???

“Khoan đã, hai người…”

Chưa kịp nói xong, tôi đã bắt đầu giảng dạy ngay tại chỗ.

Nằm xuống sàn, vặn vẹo, gào thét, bò lổm ngổm một cách u ám.

Bố Lục Trạch làm theo tôi.

Nằm xuống sàn, vặn vẹo, gào thét, bò lổm ngổm một cách u ám.

Hôm đó, bố Lục Trạch tốt nghiệp khóa học.

Mẹ Lục Trạch thì được xe cấp cứu đưa đi.

Cuộc đời là thế, có được có mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.