Thế Thân Này Không Dễ Bắt Nạt

Chương 2



Chương 2:

Tối về đến nhà, bố mẹ Lục Trạch vẫn chưa có mặt.

Chắc còn đang nằm viện thở oxy.

Thật đáng ghen tị.

Họ được yên tĩnh dưỡng sức, còn tôi thì phải nai lưng kiếm tiền.

Tôi nghi ngờ họ cố tình đấy.

Đúng là một cặp vợ chồng già lắm chiêu.

Lúc này, Lục Trạch đang quỳ trước mặt tôi, mắt long lanh như cún con.

“Giẫm lên tôi! Mau giẫm mạnh vào!”

Tôi vừa ăn tối no căng bụng, lười biếng đá nhẹ một cái.

Lục Trạch lại không hài lòng, nhíu mày như bà cô khó tính:

“Sức yếu thế? Chưa ăn cơm à?!”

Tôi lập tức đạp hai phát thật lực.

Bịch—Bịch!

Xong! Cho chừa cái thói phát rồ!

Kiếm tiền đúng là không dễ dàng.

Nghề nào cũng vất vả.

Làm việc phải có tâm.

Đạp người cũng phải dốc sức.

Buổi tối, Lục Trạch tắm xong, quấn khăn kín mít như cái bánh chưng.

Mặt đỏ bừng, anh ta bước ra, trông căng thẳng như thiếu nữ ngây thơ gặp phải tên côn đồ đầu xóm.

Anh ta nhìn tôi, trịnh trọng tuyên bố:

“Mặc dù cô là thế thân của Bạch Sơ Nhiên, nhưng tôi sẽ không có quan hệ gì với cô đâu. Trong lòng tôi chỉ có mình cô ấy, tôi phải giữ thân trong sạch.”

Tôi lật mắt.

“Anh nghĩ dưới kia của anh nạm kim cương chắc?”

Nói xong, tôi chìa tay:

“Tôi đến lấy tiền công hôm nay.”

Thỏa thuận từ đầu rồi, tiền trao cháo múc, trả ngay trong ngày.

Lục Trạch thở phào nhẹ nhõm, mở két sắt, lấy ra mười vạn.

Tôi cầm tiền, đếm đủ rồi xoay người rời đi.

Vừa đến cửa, Lục Trạch bỗng gọi lại:

“Trước đây, ngày nào Bạch Sơ Nhiên cũng dỗ tôi ngủ.”

Anh ta nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi gật đầu.

Được thôi.

Tôi vẫy tay, ra hiệu cho anh ta lại gần.

Lục Trạch hí hửng chạy tới, ánh mắt tràn ngập chờ mong:

“Cô định dỗ tôi ngủ kiểu gì?”

Tôi giơ tay, chém thẳng vào sau gáy anh ta.

Bốp!

Lục Trạch trợn mắt, ngã gục xuống giường.

Ngủ ngay lập tức.

Yên tĩnh vô cùng.

Tôi đúng là chuyên gia ru ngủ số một!

Hôm sau, bố mẹ Lục Trạch trở về.

Lúc đó, tôi đang cầm roi quật thẳng vào người Lục Trạch.

Anh ta kêu oai oái, nhưng biểu cảm lại… vô cùng thỏa mãn.

Hai ông bà vừa mới ra viện, vừa bước vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng này.

Ngay lập tức, trông họ già đi thêm vài tuổi, chân tay run rẩy, suýt phải nhập viện lần nữa.

Ăn tối xong, tôi vừa về phòng đã thấy hai ông bà ngồi sẵn trên ghế, mặt tươi hơn hớn, cười dịu dàng nhìn tôi.

Ồ.

Lúc đầu cứng rắn không ăn thua, giờ lại định đổi chiêu mềm mỏng à?

Mẹ Lục Trạch cười như hoa nở:

“Nghe nói, Lục Trạch nhặt cô từ ven đường về? Cô đến đây rồi thì cứ coi như nhà mình, đừng khách sáo.”

Tôi gật đầu:

“Được.”

Rồi tôi đi thẳng đến giường, lật chăn, nằm xuống ngủ luôn.

Bố Lục Trạch chết sững.

“Chúng tôi còn đang ở đây, sao cô có thể ngủ?”

Tôi trở mình, đáp tỉnh bơ:

“Chẳng phải đây là nhà tôi sao?”

“……”

Ông ấy tức đến mức hít sâu một hơi, suýt nữa lên cơn tăng xông.

Mẹ Lục Trạch đúng là người từng trải, lập tức đổi chiến thuật:

“Nghe Lục Trạch nói, cô làm thế thân của Bạch Sơ Nhiên. Nhưng mối quan hệ thế này thì không hợp lý. Cô cầm tiền rồi, sao còn đánh mắng nó?”

Trong mắt họ, làm thế thân thì phải nhẫn nhịn, khúm núm, phục vụ nhà họ chu đáo như giúp việc không công.

Tôi bật dậy, phản bác ngay:

“Cô nghĩ tôi thích làm vậy à?”

Mắt mẹ Lục sáng rực, tưởng vớ được đồng minh:

“Hóa ra cô không thích?”

Tôi nhoẻn cười:

“Tôi thích chết đi được.”

“……”

Hai người họ cười gượng, nhưng mặt thì như đang chửi thầm.

Bố Lục gằn giọng:

“Chẳng lẽ cô định sống thế này cả đời?”

Tôi bật cười, cười đến rơi nước mắt.

*Mười vạn một ngày!*

Tôi có thể cười ngay cả trong giấc mơ.

Thậm chí còn mong kiếp sau mơ tiếp.

Mẹ Lục lại hỏi:

“Cô không có ước mơ à?”

Đương nhiên là có!

Không có ước mơ thì khác gì cá muối!

Tôi hắng giọng, chậm rãi đáp:

“Thực ra, từ khi có ký ức, tôi đã lên kế hoạch rõ ràng cho đời mình.”

Hai ông bà lập tức căng tai nghe.

“Cô muốn gì? Chúng tôi có thể đáp ứng.”

Tôi nghiêm túc siết chặt tay, giọng đầy quyết tâm:

“Tôi muốn trở thành người có tác động tiêu cực đến xã hội.”

Nắm tay lại.

*Tôi làm được rồi!*

Bố mẹ Lục lập tức ngã ngửa.

Tôi vỗ vỗ chăn, quay người nằm xuống, phẩy tay:

“Ra ngoài nhớ tắt đèn.”

Hai người run lên vì tức.

Đứng tại chỗ run rẩy mất nửa phút, rồi lặng lẽ tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó mới rời đi.

Người tốt thật!

Tôi ngáp dài, lau giọt nước mắt ở khóe mắt, xúc động.

Nhưng chưa đủ xúc động bằng mười vạn.

Đôi khi, cách đánh thức hiệu quả nhất lại đơn giản đến không ngờ.

Sáng sớm, cả nhà họ Lục bị tiếng la hét inh ỏi đánh thức.

Lục Trạch kéo áo, biểu cảm vừa nhẫn nhịn vừa mong chờ.

Tôi thì đang chuẩn bị tung cước.

Vừa hay bố mẹ Lục Trạch xuống lầu, vừa mở mắt ra đã thấy cảnh tượng trước mặt.

Cơn buồn ngủ lập tức bay biến.

Mắt trợn tròn.

Miệng há hốc.

*Ông lão, tàu điện ngầm, điện thoại.jpg*

Quá đau đớn.

Không nỡ nhìn thẳng.

Bố Lục tái mặt, quát lớn:

“DỪNG TAY! Chừng nào tôi còn sống, tôi không cho phép mấy đứa làm cái trò này trong nhà!”

Rồi ông chỉ thẳng vào mặt tôi, nghiến răng:

“Từ nay cấm đánh nữa! Cô cầm tiền mà còn đánh người, thế thì tiền nào của nấy à? Tôi chưa từng thấy thế thân nào như cô!”

Nghe xong, tôi lập tức… đá mạnh hơn.

Đá.

Dùng hết sức mà đá.

Không thì mười vạn một ngày, tôi cầm không yên tâm.

Mẹ Lục Trạch tái mặt, vội lao đến can ngăn:

“Lục Trạch bị cô đánh đến khóc rồi, cô không thấy sao?”

Bà vừa nói, mắt cũng rơm rớm nước mắt theo.

Tôi ngoảnh lại.

Quả nhiên, Lục Trạch đang dụi mắt, lau nước mắt thật.

Hai mẹ con sắp sửa ôm nhau khóc thảm thì Lục Trạch bỗng ngẩng đầu lên, dõng dạc tố cáo:

“Bố, mẹ! Con chỉ có chút sở thích này thôi, tại sao hai người lại tước đoạt niềm vui của con?”

Rồi anh ta phấn khích hét lên:

“ĐÁNH ĐI! DÙNG SỨC MẠNH HƠN NỮA!”

“WOW! KÍCH THÍCH QUÁ!”

Mẹ Lục hoảng hốt, vội đẩy anh ta ra xa.

Khỉ gió! Đúng là đồ kỳ quái!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.