Chương 2:
Nửa tháng trôi qua, cả Kinh thành nháo nhào như mở hội. Các hí đài lớn nhỏ liên tục diễn tuồng “Đôi uyên ương bạc mệnh bị nữ ác nhân chia rẽ”.
Vi Thất giận tới mức đập bàn, trừng mắt mắng: “Không biết mụ ác phụ phương nào dám ngang nhiên phá hoại, nếu rơi vào tay ta, ắt phải lăng trì xẻo thịt trăm đao!”
Ta thong dong nhặt vỏ hạt dưa, phủi tay, hắng giọng:
“Chính là ta đây!”
Tức thì Vi Thất nghẹn họng, thần sắc méo mó như vừa nuốt phải ruồi.
Hắn nghẹn một lúc mới hậm hực phun ra một câu:
“Dưới chân Thiên tử, bọn chúng dám ngang nhiên xuyên tạc cả hoàng thân hay sao?”
Chuyện này cũng chẳng lạ. Thế tử Trấn Nam Vương cùng tôn nữ Tả tướng – Tạ Duận tiểu thư – vốn trai tài gái sắc, được xem như đôi thần tiên quyến thuộc, khiến khắp Kinh thành đều ngưỡng mộ.
Ai ngờ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Thế tử lại đùng đùng đòi cưới ta, hệt như bị quỷ ám. Thế là ta cứ thế trở thành ác nhân trong mắt thiên hạ, bị thiên hạ ném đá tơi bời.
2.
Đang lúc ta ngồi ăn hạt dưa hóng chuyện thị phi, chợt có nội thị truyền chỉ: “Hoàng hậu nương nương triệu kiến.”
Ta sững sờ.
Vi Thất cũng sững sờ.
Hai đứa trừng mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, hắn lắp bắp: “Mẫu hậu… tìm muội làm gì?”
Câu hỏi này, ta cũng muốn biết đây!
Phải biết rằng, Hoàng hậu xưa nay chê ta tục tằng, chưa từng triệu kiến lấy một lần. Lần này lại chủ động cho gọi, thật khiến lòng người hoảng hốt.
Nhớ năm đó, khi ta vừa hồi kinh, Hoàng hậu nghe tin gia tộc có mỗi một tiểu thư, liền vô cùng phấn khởi, ôm mộng bồi dưỡng một viên minh châu, tô son điểm phấn cho ta lộng lẫy như ánh dương ban mai.
Kết quả?
Lúc ấy, ta với Vi Thất còn đang đánh nhau tơi bời ở hoa lâu.
Tri phủ Kinh Triệu thấy cả hai đều thuộc diện “tai to mặt lớn,” chẳng dám động vào, đành kéo lê cả hai đến diện kiến Hoàng hậu, thở dài một hơi:
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, đây là chuyện nội gia, vi thần thật sự không quản nổi, xin cáo lui!”
Nói xong, hắn lập tức phủi tay chuồn mất.
Còn Hoàng hậu?
Vẻ mặt Người khi ấy hệt như bị sét đánh ngang tai. Bao nhiêu mộng tưởng về một *tiểu thư khuê các đoan trang, nhã nhặn* phút chốc tan thành tro bụi.
Từ đó, Người thẳng tay gạch tên ta ra khỏi danh sách những kẻ có khả năng “trở thành niềm tự hào của Hoàng gia.”
Hoàng đế thì vẫn ôn tồn khuyên ta “cải tà quy chính.” Ta cũng rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nhưng nào ngờ, chưa đầy một tháng, mấy ma ma dạy lễ nghi mà Hoàng hậu cử tới đều gặp thảm họa.
Người thì trẹo chân. Người thì trật khớp. Người thì bỗng nhiên cảm thấy “công việc này không phù hợp với bản thân,” rồi cáo bệnh về quê.
Kết quả, Hoàng hậu thở dài, giơ tay đầu hàng, từ đó chẳng buồn quản ta nữa.
Và ta cũng cứ thế mà một đường “dưa méo” mà đi, đi mãi.
3.
Bọn tiểu thư thế gia thì sao?
Nhìn thấy ta là né vội như thấy tà ma quỷ quái, không ai dám mời ta dự hội thơ hội họa.
Chẳng sao, ta vốn cũng chẳng có hứng thú!
4.
Ta ngồi trong điện Thừa Khánh nửa ngày trời, chân duỗi ra duỗi vào, tay gãi đầu gãi tai, lòng bứt rứt không yên.
Trên cao, Hoàng hậu nương nương mắt ngọc mày ngài, tay chống trán, lặng lẽ thở dài, hơi thở nghe như thể đã mất hết hy vọng vào nhân gian.
Bỗng, một ma ma nhanh miệng bước ra hòa giải:
“Nương nương đừng lo, lão nô thấy Quận chúa chỉ cần điểm trang một chút, ắt cũng mười phần bắt mắt.”
Ta lập tức cảm thấy được an ủi, suýt chút nữa rơi lệ mà nói hai chữ “đa tạ”.
Nhưng nghĩ lại… Tại sao lại dùng từ “chỉ cần”?! Chẳng lẽ hiện tại ta nhìn không lọt nổi mắt người?
Ta chẳng qua chỉ hơi đen, trên trán có thêm vết sẹo thôi mà!
Ở Tây Bắc, đây còn là niềm tự hào của ta đấy!
***
Chuyện kể rằng, năm đó quân Bắc Nhung bất ngờ tập kích một trấn biên giới. Phụ thân ta đúng lúc đi Liêu Thành, không có mặt trong quân doanh.
Là nữ nhi của Bình Tây Vương, ta nào thể khoanh tay đứng nhìn?
Thế là ta vung đao dẫn quân xông trận, đánh cho bọn giặc tan tác, trốn còn không kịp. Một trận huyết chiến, máu me đầm đìa, chấn động cả biên cương.
Nhưng trời xui đất khiến, ta bị một tên giặc ranh con quăng gạch trúng trán, để lại vết sẹo này.
Hồi đó, khi ta từ chiến trường trở về, cả người đầy máu, vết thương vẫn chưa kịp khâu.
Sư huynh của ta – vị tướng quân nghiêm cẩn, oai phong một cõi – vừa nhìn thấy liền tái mặt, đánh rơi cả cây “thương tua đỏ” mà hắn vẫn ngày ngày gìn giữ, vốn sắc bén vô song.
Vì chuyện này, ta từng trêu chọc hắn không biết bao lần.
*“Ai ai cũng bảo huynh dũng mãnh vô địch, thế mà lại sợ một nữ tử bị thương, thật không biết giấu mặt vào đâu.”*
Hắn nghe vậy, tức đến nghiến răng ken két, nhưng lại chẳng thể phản bác.
Chậc… Nghĩ đến đây, vết sẹo trên đầu bỗng nhiên đau nhói, hệt như cũng nhớ về chuyện cũ.