Chương 3:
5.
Hôm sau, một đám nha hoàn, bà tử lũ lượt kéo đến, trên tay ôm nào son phấn, nào lụa là gấm vóc, hệt như muốn trùng tu nhan diện cho ta từ đầu đến chân.
Nghe nói Hoàng hậu nương nương hạ lệnh, hôm nay nhất định phải trang điểm cho ta lộng lẫy như tiên giáng trần.
Ma ma làm tóc rụt rè tiến lại gần, bàn tay run rẩy phết lên mặt ta từng lớp phấn dày cộp, chẳng khác gì tô vách tường trong cung điện. Mấy bà ma ma khác cũng mặt mày tái mét, cứ sợ ta lỡ cựa quậy làm hỏng mất dung nhan được “trùng tu” này.
Lúc Hoàng hậu nương nương rốt cuộc gật đầu hài lòng, tất cả mới thở phào, dường như vừa hoàn thành một đại sự. Người không nói nửa lời, chỉ phất tay, ra hiệu đưa ta tới ngự hoa viên.
Ta thầm nghĩ: Lại bày trò gì nữa đây?
Chẳng bao lâu sau, bọn họ lôi ta đến dưới một gốc đại thụ, hoa nở rực rỡ, rồi… bỏ đi luôn.
Này! Ta không phải là pho tượng để trưng bày đâu nhé!
Trên người mấy tầng lễ phục chồng chất, nóng đến mức mồ hôi rịn ra như suối. Phấn son dính dấp khiến ta ngứa ngáy khắp mặt, tiện tay quệt một cái, lòng bàn tay liền in đầy vệt trắng vệt hồng, trông thật thảm không nỡ nhìn.
Chậc, ta thật không hiểu nổi vì sao mấy tiểu thư thế gia lại có thể chịu đựng được cái kiểu “trói gà không chặt” này.
Cảm thấy phiền phức, ta vén tà váy dài lượt thượt lên, buộc gọn ngang thắt lưng, vừa thoải mái vừa tiện bề hành động. Cây trâm vàng trên đầu cũng rút ra, tiện tay đặt lên bàn đá.
Đang bận chỉnh trang lại mình, bỗng một tiếng động vang lên trên cao.
“Có thích khách!”
Không nghĩ ngợi nhiều, ta lập tức phóng người lên, xuyên qua màn mưa hoa, tung một cước chuẩn xác, đá kẻ đó lăn lông lốc xuống đất. Sau đó, theo bản năng, ta đạp mạnh lên mặt hắn, lạnh lùng quát:
“Thứ tôm tép phương nào dám lẻn vào hoàng cung?!”
Đến khi thấy bộ trang phục thị vệ trên người hắn, ta giật mình kêu khổ.
“Hỏng bét! Ta lại gây họa rồi!”
Còn chưa kịp rút chân về, đã nghe một tiếng kêu kinh hãi vang lên.
Hoàng hậu nương nương chứng kiến toàn bộ sự việc, nhất thời thất thần, rồi bỗng dưng ngã ngửa ra sau. Mấy ma ma hoảng hốt đỡ lấy Người.
Mà phía sau Hoàng hậu, một nam nhân khoác trường bào trắng, nét mặt điềm nhiên như nước, chỉ có khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Thế tử Trấn Nam Vương – Trần Lãng, không nhanh không chậm bước đến, nhẹ nhàng cởi áo choàng, phủ lên lớp áo ngoài đã rách của ta.
6.
Chuyện này kinh động đến Hoàng đế.
Trong điện Thừa Khánh, Thái y ra vào tấp nập. Hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt đen như đáy nồi.
Ta biết điều, lập tức thu hết bản lĩnh nịnh nọt ra dùng.
“Hoàng bá bá, chẳng qua con lo cho sự an nguy của Người, sợ trong cung có thích khách nên mới ra tay trước…”
Hoàng đế nhếch môi, ánh mắt chán ghét quét một lượt từ trên xuống dưới.
“Nhìn bộ dạng ngươi hiện giờ xem có khác gì ăn mày không?”
Ta cúi đầu nhìn thử, y phục xộc xệch, phấn son lem luốc, đích xác là thảm không nỡ nhìn.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, tay chỉ về phía Hoàng hậu:
“Còn già mồm? Đó là mưa hoa Hoàng hậu đặc biệt chuẩn bị cho ngươi!”
“Mưa hoa ư? Để làm gì cơ ạ?”
Ta vô thức buột miệng hỏi.
“Câm miệng!!!”
Hoàng đế tức đến nhảy dựng lên.
Haizz… Sao lại chuyên quyền đến vậy? Hỏi một câu mà cũng không được.
Chẳng trách Hoàng hậu nương nương phải hao tâm tổn trí sắp đặt trò này.
Hoàng đế hít sâu một hơi, gằn giọng nói tiếp:
“Người tô son điểm phấn cho ngươi thật xinh đẹp, chỉ mong ngươi an an tĩnh tĩnh, lưu lại ấn tượng tốt với Trần Lãng. Ai ngờ ngươi lại giẫm nát mặt thị vệ ngay trước mặt Hoàng hậu?!”
Càng nói, Hoàng đế càng kích động, nước bọt bắn tung tóe.
Ta: “…”
Thật vất vả cho Hoàng hậu, đến “mưa hoa nhân tạo” cũng nghĩ ra, chỉ sợ ta bị “trả hàng”, tâm ý quả thật đáng khen…
Đúng lúc ta đang suy nghĩ xem nên đáp thế nào, bỗng giọng nói trầm ổn của Trần Lãng vang lên.
“Bệ hạ, Quận chúa vốn là nữ anh hùng nơi biên ải, khác hẳn những tiểu thư thông thường. Thần muốn cưới nàng chính vì nàng là chính nàng, đâu cần học theo ai.”
Ta sửng sốt quay sang nhìn hắn. Trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm.
Ngoài Vi Thất ra, chưa từng có ai đứng ra bênh vực ta như vậy.
Trong mắt các tiểu thư thế gia, ta là “kẻ dị loại”, không giống bọn họ, nên bị gạt ra, bị chê cười.
Hoàng đế vốn đang giận tím gan, nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người cười tươi rói, vỗ tay khen ngợi:
“Ái khanh, trẫm rất yên tâm khi giao A Duân cho khanh.”
Ta: “…”
Chậc, ta nổi cả da gà. Cảm giác này y hệt như “chồn chúc Tết gà” vậy.
Trong lòng còn đang mải suy nghĩ lung tung, bỗng cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Hoàng đế liếc qua.
Ta lập tức hồn xiêu phách lạc.
Thôi rồi!
Một ngày vốn đang yên lành, cuối cùng lại bị phá tan tành!
Thật xúi quẩy!