Chương 8:
17. Hôn Sự Định Rồi, Ta Biết Gì Đâu?
Hoàng hậu không buồn giữ thể diện, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc ròng như mưa xối:
“Ôi trời ơi! Ta dạy dỗ thế nào mà con bé này không nên người! Còn đâu danh dự hoàng gia!”
Ta cúi gằm mặt, trong lòng than thở. Hoàng hậu nương nương ơi, đây có phải lần đầu đâu, người gì mà cứ ngạc nhiên hoài vậy…
Hoàng đế bên cạnh thì cau mày, chắp tay sau lưng, thong thả chậc lưỡi.
Cả điện nín thở, chờ cơn thịnh nộ giáng xuống.
Bỗng, người híp mắt, gật gù:
“Hay là lo liệu hôn sự luôn đi? Tránh đêm dài lắm mộng.”
Trần Lãng lập tức quỳ xuống, dập đầu như chém trúc, giọng dõng dạc như đã chờ câu này từ lâu:
“Thần tuân chỉ!”
Ta: “…”
Khoan…
Khoan đã!
Hắn nhận lời nhanh vậy?
Còn ta thì sao? Ít nhất cũng phải hỏi ta một tiếng chứ!
Nhìn Trần Lãng quỳ gối trước bậc rồng, dáng vẻ kiên định như thể mới được ban cho một đạo thánh chỉ tối cao, ta bỗng có cảm giác… mình vừa bị bán đi mà không kịp mặc cả!
Hôn sự rục rịch chuẩn bị, khắp kinh thành tràn ngập sắc đỏ, đèn lồng treo cao, pháo nổ đì đùng. Cung nhân bận rộn, thợ may thêu hỉ phục đến mỏi tay, ai nấy đều hớn hở như thể sắp cưới được vợ về nhà.
Ta đứng trước gương đồng, ngắm mình trong bộ hỉ phục diễm lệ, bỗng thấy lòng nặng trĩu.
Đúng lúc ấy, chiến sự Tây Bắc bùng nổ.
Bắc Nhung cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phát động tấn công vào Đại Lương.
Không kịp nghĩ nhiều, ta giật mạnh vạt áo đỏ, cởi bỏ hỉ phục, thay vào đó là khôi giáp bạc sáng ngời. Lúc rời đi, tấm khăn voan đỏ còn chưa kịp trải lên đầu.
Tiến vào cung, ta dập đầu trước hoàng đế, trịnh trọng thỉnh cầu xuất chiến.
Hoàng đế lắc đầu, thở dài:
“A Duân, cữu cữu con cả đời chinh chiến sa trường, ta không thể để nữ nhi duy nhất của hắn cũng dấn thân vào hiểm cảnh.”
Lời người vừa dứt, ta còn chưa kịp nói gì, thì từ cửa điện, một bóng người vội vã chạy vào.
Là Trần Lãng.
Ta chột dạ, lặng lẽ quay đi. Trong đầu mường tượng cảnh hắn trách móc mình, lòng bỗng thấy áy náy khó tả.
Nhưng trái ngược với suy đoán của ta, hắn quỳ xuống trước long ỷ, giọng kiên định như chém đinh chặt sắt:
“Thần khẩn cầu bệ hạ cho quận chúa xuất chinh! Thần nguyện dốc hết sức phò tá. Về binh khí, chiến mã, lương thảo, thần đã chuẩn bị đầy đủ.”
Ta kinh ngạc quay phắt lại, hắn cũng vừa khẽ nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi nhếch nhẹ như thể muốn nói:
“Ta luôn ủng hộ nàng.”
Dưới sự khẩn cầu của cả hai, hoàng đế cuối cùng cũng xuôi lòng, run run đặt bút phê chuẩn, rồi cầm thư trao cho ta, giọng già nua nhưng nghiêm nghị:
“Mang theo thư này đến Tây Bắc, báo bình an với cha con. Nhớ, nhất định phải trở về!”
Ngay khi ta rời điện, Vi Thất hùng hổ chạy đến, vỗ ngực đòi đi theo.
Hoàng đế chẳng buồn nói nhiều, thẳng chân đá một cú, hắn lảo đảo suýt té:
“Nhóc con, ngươi phải bảo vệ quận chúa cho trẫm! Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta lột da ngươi!”
Vi Thất méo mặt ôm mông, nhưng vẫn vội vã gật đầu như giã tỏi:
“Tuân chỉ! Nhưng bệ hạ có thể đá nhẹ tay hơn chút không?”
Ta quay sang Trần Lãng, hắn cũng lặng lẽ nhìn ta.
“A Duân, muội nhớ lại rồi đúng không?”
Hắn đưa tay chạm vào trán ta. Lần này, ta không né tránh.
“Phải!”
Khoảnh khắc ta lao từ cây quế xuống ôm lấy hắn, ký ức đã ùa về như nước lũ.
Ta nhớ gia đình ta, nhớ những ngày cùng đại ca luyện thương dưới nắng rát, nhớ nụ cười hiền hậu của phụ thân khi ngồi mài kiếm bên ánh lửa…
Nhớ cả những người đã ngã xuống trên thảo nguyên.
Họ đang yên nghỉ nơi ấy, lặng lẽ chờ tin thắng trận từ Đại Lương.
Ta siết chặt chuôi kiếm bên hông, nghiêng đầu nhìn hắn:
“Chúng ta cùng đi!”
Trần Lãng mỉm cười, ánh mắt kiên định như trời xanh sau cơn bão.
“Được!”
Hai năm trước.
Cha bảo sẽ đưa ta đi gặp một vị khách quý từ kinh thành.
Từ sau khi nhị ca hy sinh nơi chiến trường, ta hiếm khi thấy cha cười vui như vậy. Người hẹn gặp vị khách nọ ngay tại doanh trại, nói là “chuyện trọng đại.”
Tây Bắc vốn hoang vu hẻo lánh, quanh năm đầy cát bụi và gió rít. Cớ sao lại có quý nhân kinh thành chịu lặn lội đến đây?
Ấn tượng của ta về kinh thành chỉ dừng lại ở những lần theo cha hồi kinh báo cáo hằng năm. Một nơi đầy quan lại áo gấm lụa là, yến tiệc linh đình, đàn ca múa hát, chẳng mấy ai biết đến nỗi khổ của dân chúng Tây Bắc.
Ta khoanh tay đứng trên sườn đồi, chờ đoàn xe đến.
Gió Tây Bắc lạnh đến cắt da.
Từ xa, một đoàn người chậm rãi tiến lại. Cửa xe ngựa mở ra, một nam tử bước xuống.
Hắn khoác áo hồ cừu trắng, tay cầm lò sưởi, dung mạo tinh mỹ tựa băng tuyết đầu xuân, thanh lãnh mà ôn hòa.
Cả khí chất lẫn dung mạo hắn đều hoàn toàn đối lập với sự thô ráp của Tây Bắc.
Binh sĩ xung quanh lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn đặt chân xuống nền đất đầy bụi, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua ta.
Chỉ một cái liếc mắt, ta đã chắc chắn một điều—
Quả nhiên là quý nhân kinh thành…
Yếu ớt đến vậy, đến đây làm gì không biết?