Chương 7:
15. Kẻ Ghen Tuông Dưới Gốc Quế
“Lãng ca ca!”
Một giọng nói ngọt lịm vang lên, nghe mà rợn cả da gà.
Ta vô thức liếc xuống từ trên cây quế.
Lại nữa rồi ư?
Năm ngoái, cũng ngay tại chỗ này, ta từng chứng kiến màn tỏ tình của Tạ Duận dành cho Trần Lãng. Khi ấy, nàng đỏ bừng mặt, e lệ nói thích hắn. Hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu “Ta đã có người trong lòng.” Dứt khoát không dây dưa, khiến nàng khóc tủi chạy mất dạng.
Nay, lịch sử dường như lặp lại…
“Lãng ca ca, muội có chỗ nào kém ả kia? Nàng ta chỉ biết múa đao thương…”
Tạ Duận cắn môi, đôi mắt long lanh nước.
Thấy Trần Lãng chẳng buồn đáp, nàng liền níu lấy tay áo hắn, giọng càng thêm ai oán.
Hắn hờ hững giật tay ra, lạnh nhạt nói:
“Trong mắt các người, nàng chỉ biết múa đao kiếm. Nhưng trong mắt ta, nàng mang võ nghệ có thể cản quân Bắc Nhung, chí khí chẳng kém bậc trượng phu, là thứ mà đám thế gia chúng ta chẳng có nổi.”
Tạ Duận chết sững. Nàng run lên, nghiến răng gào to:
“Nhưng nàng ta vừa không tài, lại chẳng nhan sắc, thô tục không chịu nổi! Sao muội có thể thua ả!”
Lời này mà để Vi Thất nghe được, hẳn hắn sẽ lập tức chĩa thương vào mặt nàng.
Song, còn chưa đến lượt Vi Thất ra tay, Trần Lãng đã nhíu mày, giọng đanh thép đến mức ta từ trên cây cũng phải rụt cổ.
“Tạ Duận! Giữa ta và ngươi chưa thân thiết đến mức ngươi có thể tùy tiện sỉ nhục vị hôn thê của ta!”
Tạ Duận hoảng hốt, líu ríu chẳng thốt nổi lời nào, đôi mắt ầng ậng nước.
Trần Lãng lạnh lùng tiếp lời:
“Chuyện ngươi bôi nhọ danh dự nàng lần trước, ta đã cảnh cáo rồi. Nếu còn vô lễ, đừng trách ta không nể tình. Hãy tự biết điều!”
Ta nheo mắt nhìn xuống.
Hắn xưa nay ôn hòa, nay lại nghiêm khắc đến mức đối phương run lẩy bẩy, khí thế bức người, áp lực đến mức ta từ trên cây cũng cảm thấy chột dạ.
Nếu Vi Thất nghe được, chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên hoan hô, vì rốt cuộc có người còn bảo vệ ta quyết liệt hơn cả hắn!
Nhưng có lẽ do hơi men, bỗng chốc ta lại thấy Trần Lãng lúc này đẹp lạ thường.
Dưới ánh trăng, thần thái ấy chẳng hề thua kém đám chiến thần Tây Bắc.
16. Phong Lưu Một Chốc, Tiếng Xấu Cả Đời
Tạ Duận run rẩy rời đi. Ta nấp trên cành quế, nín thở không dám ho he.
Hầy… Là các người tự tìm đến đây, chứ ta nào có cố ý nghe lén!
Trần Lãng thong thả ngước lên, giọng bình thản như thể đã nhìn thấu từ lâu:
“Nghe đủ chưa? Xuống được rồi chứ?”
“Hả?”
Ta giật bắn người, lỡ tay đánh rơi bầu rượu. Mùi men dậy lên thoang thoảng, thấm vào không gian.
Lúc này mà chối, chẳng khác nào tự vả vào mặt. Vậy thì… mượn hơi men mà xuống vậy!
Ta nhảy phốc khỏi cành cây, nhắm thẳng Trần Lãng mà lao đến. Hắn khẽ nhếch môi, giang tay định đỡ, nhưng không ngờ—
Bộp!
Cả hai cùng ngã xuống bãi cỏ, ta lăn một vòng trên người hắn, cười tít mắt:
“Ta đâu ngờ, Trần thế tử đã tương tư ta bấy lâu!”
Trần Lãng bình tĩnh đáp:
“Điều nàng chưa biết còn nhiều lắm…”
Nói đoạn, hắn thuận thế ôm chặt ta.
Ngón tay hắn chạm nhẹ lên trán ta, giọng trầm ấm:
“Đừng để những lời đó làm nàng tổn thương. Nàng trước giờ vẫn luôn rất tốt. Nàng là vị anh hùng từng xông pha nơi sa trường vì bách tính Đại Lương.”
Lời nói dịu dàng tựa gió xuân, nhưng khi đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua vết sẹo trên trán ta, ánh mắt hắn sáng rực mà tha thiết, chứa đầy sự trân trọng.
Trái tim ta bỗng chốc rung lên một nhịp.
Hỏng rồi, hơi men không đáng sợ bằng đôi mắt này!
Ta vội ho một tiếng, chuyển chủ đề:
“Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Ta đã biết từ năm ngoái rồi.”
Ta: “…”
Tên này! Hóa ra đã sớm phát hiện, vậy mà còn để ta làm trò khỉ trên cây bao lâu nay!
Chưa kịp phản bác, một tiếng thét chói tai vang lên:
“Bọn họ ở đó!”
Đám tiểu thư quý tộc đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Hoàng hậu thất thanh kêu lên, rồi… lại một lần nữa ngã ngửa.
Ta chết lặng.
Toi rồi!
Lần này nhất định sẽ bị mắng thảm!
Ngày mai, khắp kinh thành thể nào cũng đồn ầm lên rằng ta “làm hư” thế tử Trấn Nam vương phủ, khiến một “cao lĩnh chi hoa” biến thành kẻ phong lưu mất thôi!