Chương 6: Ai Chơi Ai?
11.
Hôm ấy, ta cùng Trần Lãng trở về từ trại ngựa, khi ánh tà dương chỉ còn sót lại vài tia đỏ nhạt vương trên nền trời.
Vừa đến cổng phủ, ta nhảy xuống ngựa, quay lại vẫy tay tạm biệt hắn, chưa kịp mở miệng thì từ bên kia bỗng có một bóng đen lao ra như mãnh hổ xổng chuồng:
“A Duân! Vài hôm nay ta không thấy muội đâu, hóa ra muội đi chơi với hắn à?!”
Ta giật mình suýt ngã, trợn mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện:
“Ngươi… sao lại ở đây?”
Người nọ chẳng ai xa lạ—Vi Thất! Gã nhảy cẫng lên, quắc mắt nhìn Trần Lãng như thể hắn vừa cướp mất gia bảo của mình.
“Hắn có gì hay ho? Ta chơi với muội cơ mà!”
Ta: “…???”
Khoan đã… chơi ai cơ?!
Ta liếc Vi Thất, rồi quay lại gượng cười với Trần Lãng. Nhưng sắc mặt hắn…
Lạnh. Như. Băng.
Đôi mắt hắn thoáng tối lại, tựa hồ muốn đập nát kẻ đang lảm nhảm bên cạnh ta.
“Đi thôi, về nhà rồi nói!”
Ta túm cổ áo Vi Thất, lôi xềnh xệch vào trong. Hắn thì cứng đầu chẳng khác nào trâu già bám đất, vừa đi vừa quay ngoắt ra sau, phun lời như bắn cung:
“Ta không phục! Hắn có gì hơn ta! Hắn đâu có chơi với muội từ bé!”
Ta ngoái đầu gật đầu xin lỗi Trần Lãng, nhưng hắn vẫn đứng đó, lồng đèn trên tay hắt ánh sáng lập lòe lên gương mặt điềm đạm ngày thường, giờ đây tựa như một ngọn lửa bừng cháy.
Thì ra, vị công tử phong nhã này cũng biết giận.
Mà cái kẻ chọc giận hắn… lại chính là con trâu ta đang kéo đây!
12. Danh Dự Ở Đâu?
“A Duân! Muội có biết ai đứng sau vở tuồng bôi xấu muội khắp kinh thành dạo trước không?!”
Vừa vào nhà, Vi Thất đã nghiến răng nghiến lợi gào lên, hai tay chống nạnh, hệt như một bà thím sắp đi đòi nợ.
Ta thờ ơ rót trà, hờ hững hỏi:
“Ai? Chẳng lẽ là Trần Lãng tự làm?”
Vi Thất lắc đầu như trống bỏi, dậm chân thình thịch:
“Là cố nhân của hắn—Tạ Duận!”
Ta nhướng mày, “Thì sao? Chẳng phải hai người họ là một đôi ‘trời sinh’ còn gì?”
Vi Thất tức đến đỏ mặt tía tai, dậm chân mạnh đến nỗi suýt làm nứt nền gạch:
“Ả ta hủy hoại danh dự muội thế mà muội không tức à?!”
Ta cười nhạt, thản nhiên nhấp một ngụm trà:
“Ta còn danh dự gì để hủy nữa đâu?”
Vi Thất há hốc miệng, đứng đơ như trời trồng, mắt dần trợn tròn như hai quả chuông đồng. Một lúc sau, hắn mới nghiến răng ken két:
“Dù muội tai tiếng đến mấy, cũng chẳng thể để ả muốn vu khống sao thì vu!”
Ta: “…”
Hắn lắc đầu, đập bàn cái rầm, bực bội hỏi:
“Muội vừa không tài, lại chẳng nhan sắc, danh vọng thì tệ hại, cớ sao hắn cứ muốn lấy muội, suốt ngày kè kè bên muội?!”
Ta: “…Quá đáng!!”
Nếu không phải nể tình “đồng minh gây họa,” ta đã đá hắn bay khỏi cửa rồi!
13. Mộng Tây Bắc
Ta mơ thấy mình chạy miết trên thảo nguyên Tây Bắc mênh mông. Không một bóng người, không chiến mã hí vang, không còn bầu trời xanh thẳm lồng lộng gió. Chỉ có sắc đỏ âm u phủ trùm vạn dặm, nặng nề như muốn ép ta nghẹt thở.
Không còn tiếng huynh đệ cười vang, không còn những trận tỷ võ ồn ào, chỉ còn lại tĩnh mịch đến rợn người.
“Mọi người đâu cả rồi?”
Ta gào lên, nhưng chẳng ai đáp.
Giữa biển cỏ hoang vu, cuối cùng ta cũng thấy bóng dáng quen thuộc—các sư huynh đệ vẫn đứng đó, vai kề vai, ánh mắt kiên định hướng về phương Bắc xa xăm.
Ta mừng rỡ, dốc sức lao đến, nhưng khi họ từ từ quay đầu lại…
Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch như giấy, khắp thân đầy rẫy vết thương. Tiểu sư đệ bị tên bắn xuyên ngực, cả người loang lổ máu. Đại sư huynh vẫn nắm chặt cây thương tua đỏ, nhưng mũi thương đã gãy đôi.
“Không…!!!”
Ta gào lên, bật người tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng áo. Thì ra… chỉ là một cơn mộng dữ.
Tay ta vươn xuống gối, rút ra thanh đoản đao quen thuộc. Lưỡi đao ánh lên sắc lạnh dưới ánh trăng, nhỏ gọn nhưng sắc bén vô song, chỉ cần một đường cũng đủ đoạt mệnh.
Đây là quà của đại sư huynh. Ngày sư phụ cưu mang huynh, quân Bắc Nhung vừa bị đánh lui, làng mạc hoang tàn, huynh chẳng còn ai thân thích, bơ vơ giữa chốn nhân gian.
Tiền lương lính của huynh, tám phần mười đều dành để nuôi chúng ta.
Huynh nói, chúng ta chính là gia đình của huynh.
14. Xem Mắt? Đấu Võ Thì Có!
Lễ Thất Tịch hằng năm là đại hội xem mắt do đích thân Hoàng hậu chủ trì. Ngài từ lâu đã tự phong danh hiệu “bà mối số một thiên hạ,” năm nào cũng vui vẻ tính toán xem có bao nhiêu đôi được se duyên từ tay mình, hứng thú đến mức không màng chính sự.
Ta với Vi Thất cũng bị lôi kéo đến “cho đủ quân số,” chứ nào có chút hứng thú gì với mấy trò này.
Nói trắng ra, những buổi xem mắt này chẳng khác nào một cuộc đấu tài tranh sắc. Nam tử văn thao võ lược, nữ tử cầm kỳ thi họa, ai ai cũng muốn thể hiện để tìm người xứng đôi.
Còn ta với Vi Thất?
Hai kẻ chữ nghĩa không có, mỹ mạo không bàn, duy chỉ có võ nghệ đầy mình.
Chẳng hiểu sao mỗi lần chúng ta xuất hiện, bọn tiểu thư khuê các thì mặt cắt không còn giọt máu, mấy công tử thế gia thì lùi hẳn ba bước, tựa như vừa thấy hung thần sát tinh giáng thế.
Nói đến Trần Lãng, người này xưa nay chẳng bao giờ tham dự mấy trò vớ vẩn. Ấy thế mà năm ngoái lại đột nhiên xuất hiện!
Hậu quả?
Các tiểu thư kinh thành kéo đến đông như ong vỡ tổ, dồn dập bao vây hắn bằng hoa tươi, túi hương, khăn tay thêu chim uyên ương, suýt nữa nhấn chìm hắn trong biển quà.
Hoàng hậu càng nhìn càng hứng chí, nâng chén cười sảng khoái, càng uống càng hăng, uống đến mức… sáng hôm sau phải gọi ngự y!
Năm nay, Trần Lãng đã đính ước với ta, các tiểu thư không còn có thể ngang nhiên “tấn công” như trước. Nhưng ánh mắt họ…
Dao cũng không sắc bằng.
Ta đứng một lát, bị chiếu đến mức nổi cả da gà, bèn búng tay, “Haizz, ta đi chỗ khác vậy!”
Thế là ta xách theo bình rượu, phi thân trèo lên gốc quế già trong ngự uyển, tìm chút yên bình trong cơn gió đêm.