Quận Chúa Ngang Ngược, Phò Mã Ngoan Cường

Chương 9



Chương 9:

21.

Phụ thân ta cùng hắn đàm đạo suốt một đêm, thần sắc rạng rỡ như thấy được ánh bình minh giữa trời giông bão.

Người còn sai nhà bếp chuẩn bị riêng mỹ thực tinh tế cho hắn. Ta bất phục, đã là quân lương, cớ chi hắn lại được biệt đãi?

Ta đích thân bưng một phần cơm canh thanh đạm từ nhà bếp, hùng hổ ném xuống trước mặt hắn:

“Ở Tây Bắc ta, ai nấy như nhau, nào có chuyện đặc quyền!”

Hắn nhìn ta, không giận, cũng chẳng biện bạch, chỉ lặng lẽ nhặt đũa lên, thong thả dùng bữa.

Nhìn bộ dáng nhẫn nhịn đó, ta ngược lại có chút bức bối, cứ như bản thân đang bắt nạt hắn vậy.

Phụ thân ta hay tin, giận đến quất cho ta mấy roi:

“Chớ tưởng chỉ có cầm đao ra trận mới là bảo vệ quốc gia! Vì dân mà lao tâm khổ tứ, há chẳng đáng khâm phục hơn sao?”

Đại sư huynh vội chắn trước, đỡ thay ta mấy roi, rồi vừa xoa lưng vừa thở dài:

“Muội có biết Trần thế tử này dù bệnh tật yếu ớt, nhưng bao năm qua đã lặn lội khắp Đại Lương, khảo sát địa hình, tìm ra mấy mỏ khoáng sản quý? Binh lực Đại Lương suy yếu, thiếu sắt rèn binh khí, thiếu ngựa chiến đối địch. Nếu tìm được quặng sắt, giải quyết được vấn đề khan hiếm vũ khí, chẳng khác nào lập công với giang sơn xã tắc!”

Ta nghe xong, xấu hổ không thôi, nhưng bảo ta đến nhận lỗi thì… e rằng còn khó hơn leo lên lưng cọp!

Thôi thì tránh đi, mắt không thấy thì lòng không phiền!


22.

Tháng sáu năm ấy, thảo nguyên Tây Bắc cỏ xanh như ngọc, từng đàn tuấn mã sải vó tung bụi mịt mù.

Hằng năm, cứ vào thời điểm này, đại hội đua ngựa sẽ được tổ chức. Trong đám sư huynh, ta thân pháp linh hoạt nhất, chuyên dùng khinh công biểu diễn trên lưng ngựa. Mỗi lần lên sân, tiếng hoan hô không dứt.

Năm nay cũng chẳng ngoại lệ!

Trận đua kết thúc, ta thắng lợi trở về, tóc đẫm mồ hôi, mặt dính đầy cát bụi, nhưng nụ cười rạng rỡ vô cùng.

Các sư huynh đệ vây quanh ta cười nói huyên náo. Xa xa, hắn đứng đó, áo trắng phất phơ, ánh mắt dịu dàng mà ấm áp.

Giữa bạt ngàn đồng cỏ, hắn tựa viên minh châu thanh khiết, nổi bật mà không chói mắt.

Lúc này, nếu ta còn cố tình né tránh, chẳng phải quá nhỏ nhen hay sao?

Ta bèn bước lên, chắp tay hành lễ, trịnh trọng nói lời xin lỗi đã cất giấu bấy lâu.

Hắn không trách móc, chỉ nở nụ cười nhạt như gió xuân, nhẹ nhàng hỏi:

“Quận chúa có thể dạy ta cưỡi ngựa chăng?”

Ta tự vỗ ngực, hùng hồn đáp: “Môn này ta tinh thông!”

Từ đó, ta kèm hắn luyện tập mỗi ngày.

Không ngờ, chưa bao lâu hắn đã có thể tự cưỡi một mình.

Chỉ là… hôm ấy, con ngựa cái ta tỉ mỉ chọn cho hắn chẳng hiểu sao lại hóa điên, lao thẳng về phía vách núi.

Dù tình huống bất ngờ, hắn vẫn giữ được bình tĩnh, cố ghìm cương, nhưng con ngựa kia chẳng khác nào ma nhập, càng chạy càng điên cuồng.

Ta không kịp nghĩ gì, chỉ có một ý niệm: Phải cứu hắn!

Ta thúc ngựa đuổi theo, phi thân nhảy sang, kéo mạnh hắn xuống.

Hai thân ảnh xoay tròn giữa không trung, rồi lăn dài trên thảo nguyên.

Đến khi dừng lại, ta mới phát hiện cánh tay mình đau nhói, chẳng thể cử động.

Trần Lãng hoảng hốt nâng tay ta lên, máu từ vết sẹo cũ trên trán phụt ra, lưu lại thêm một vết thương mới.

Phụ thân ta nhìn thấy thì lòng đau như cắt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm khắc:

“May mà Trần thế tử không sao!”

Hắn cúi đầu, ánh mắt đầy áy náy, suốt đêm ngồi bên giường ta.

Trong cơn mơ màng, ta thấy ánh nến nhảy nhót, hắt bóng hắn lên vách tường.

Dưới ánh sáng lay động, bóng lưng ấy mảnh mai nhưng kiên định, như một cây tùng trụ vững giữa trời tuyết.

Cha bảo, hắn đến Tây Bắc lần này là để sắp xếp đưa một lứa Hãn Huyết Bảo Mã từ Bắc Nhung về.

Bắc Nhung coi chiến mã như bảo vật, muốn đưa ra khỏi biên giới, chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Nhưng nếu thành công, biên quan Đại Lương sẽ không còn thiếu chiến mã, bao nhiêu tướng sĩ sẽ thoát khỏi cảnh lấy thân đổi giang sơn.

Phụ thân nói đúng, chiến thắng không nhất thiết phải dùng đao kiếm, không tổn hao một binh một tốt mà vẫn chiếm được lợi thế, đó mới là bản lĩnh thực sự!

Ta chợt mở mắt, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của hắn.

Hắn không né tránh, cũng chẳng ngại ngùng, chỉ mỉm cười rạng rỡ, cúi xuống gần hơn:

“Tỉnh rồi à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.