Chương 2:
Ngày cưới của tôi diễn ra trước Giang Tinh đúng một ngày.
Dạo này, nó cứ vênh váo khoe khoang trước mặt tôi, bảo Cố Thư Nghiễn chiều chuộng nó lắm.
Ngày nào cũng hỏi han ân cần, dịu dàng bầu bạn.
Còn tôi? Tần Mục thậm chí chưa thèm đến gặp mặt một lần.
Nghe nó nói, tôi chỉ cười nhạt.
Nhà họ Cố phá sản rồi, ngoài việc đối xử tốt với nó thì còn biết làm gì khác?
Đàn ông ấy mà, lúc còn thương thì nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đến khi chán rồi, có khi còn không bằng mớ rau ngoài chợ.
Còn nhà họ Tần, nói gì thì nói, vẫn thực tế hơn nhiều.
Chưa đầy một tuần, sính lễ đã đưa tới chất thành đống.
Tôi kiên quyết lắm, ba mẹ mới chịu để một phần sính lễ trở thành của hồi môn cho tôi.
Hôn sự với nhà họ Tần là do nhà tôi chạy chọt mà có, mục đích là giúp Giang gia làm ăn thuận lợi hơn.
Còn hôn ước với nhà họ Cố, chẳng qua chỉ là lời hứa từ thời xa lắc xa lơ.
Lúc chưa phá sản, nhà họ Cố cũng thuộc hàng danh môn vọng tộc, môn đăng hộ đối với chúng tôi.
Nhưng giờ trắng tay rồi, ba tôi cũng thấy xót của lắm, nhưng không dám hủy hôn vì sợ mất mặt, đành ngậm ngùi giữ lại.
Đến ngày cưới, cuối cùng tôi cũng gặp Tần Mục.
Sống mũi cao, kính gọng vàng, cả người toát lên khí chất lạnh lùng, sắc bén.
Nhìn thế nào cũng không giống một kẻ hay tự hành hạ bản thân.
Khi MC tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, tôi còn chưa kịp phản ứng thì theo bản năng lùi lại một bước.
Nhưng eo bỗng bị siết chặt, cả người bị kéo sát vào lồng ngực hắn.
Môi hắn áp xuống, không chút do dự.
Buổi tối hôm đó, hắn ngồi trên sofa, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi cởi hai cúc, lộ ra phần ngực rắn chắc.
Lúc này tôi mới thật sự cảm nhận được, hóa ra bệnh kiều cũng có… phong cách riêng.
Bất ngờ, hắn đưa tay nắm cằm tôi, ánh mắt tối lại vài phần:
“Cuộc hôn nhân này là do nhà cô cầu xin.
Đã cưới rồi thì đừng có nghĩ linh tinh.”
“Mỗi tháng tôi sẽ cho cô ba triệu. Cô chỉ cần đóng vai một thiếu phu nhân nhà họ Tần hoàn hảo trước mặt người ngoài, còn lại đừng quan tâm.”
“Tôi không thích có ai dòm ngó đồ của mình.”
“Nếu cô không ngoan ngoãn, tôi không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu…”
Hắn chưa nói hết, tôi đã bất ngờ kéo mạnh cà vạt, chủ động hôn hắn.
Từ nãy đến giờ, tôi cứ nhìn chằm chằm vào phần áo sơ mi mở rộng của hắn.
Cơ bụng, cơ ngực, từng đường nét rõ ràng.
Nói thật, ai nhìn mà không mê chứ?
Sau một hồi, tôi buông hắn ra, thấy rõ vành tai hắn đỏ bừng.
Bàn tay tôi theo bản năng lướt dọc theo cơ bụng hắn.
Môi ghé sát tai, hơi thở nóng rực:
“Chồng à, dáng đẹp đấy. Giờ xong phần lý thuyết rồi, có phải nên thực hành không?”
Người hắn khẽ run, giọng trầm khàn:
“Cô đang làm gì vậy?”
Tôi nhướng mày:
“Thực hiện quyền lợi của vợ, không được à?”
Tần Mục khẽ cười.
Giây tiếp theo, hắn tháo kính xuống, cúi đầu hôn tôi.
Mạnh mẽ, bá đạo, hơi thở nóng bỏng không thể chối từ.
Tôi có cảm giác… mình sắp tan ra mất rồi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chỉ kịp nghĩ—
Sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ, quả nhiên là không thể xem thường.
Tôi đã kiệt sức, vậy mà hắn vẫn còn dư sức lắm…
Hôm sau, tôi tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.
Bên giường đặt một lọ thuốc mỡ.
Hẳn là do Tần Mục chuẩn bị, xem ra cũng còn chút lương tâm.
Tắm rửa xong, tôi xuống lầu ăn cơm.
Quản gia đưa cho tôi một chiếc thẻ phụ:
“Thiếu gia nói, thiếu phu nhân thích gì cứ mua.”
Tôi vui vẻ nhận lấy.
Cảm giác không cần thức khuya dậy sớm, không cần nhìn sắc mặt nhà đầu tư mà vẫn có tiền tiêu…
Đúng là tuyệt vời!