Gả Cho Người Chồng Bệnh Kiều

Chương 1



Chương 1

Tôi và em gái cùng trọng sinh.
Lần này, nó nhường cho tôi thai tử gia bệnh kiều u ám.
Còn nó thì hí hửng đòi gả vào nhà họ Cố vừa mới phá sản.

“Chị à, lần này đến lượt chị thử sống chung với một tên biến thái rồi đấy!”

Rồi sau đó…
Người đàn ông ấy quấn lấy tôi, dụi đầu vào lòng, giọng nỉ non:
“Vợ ơi, thương anh thêm chút nữa đi…”

Mỗi tháng cho hẳn ba tỷ, bệnh kiều tí thì đã sao?
Anh ấy làm gì sai chứ?


1

Vừa mở mắt ra, tôi đã nghe thấy tiếng Giang Tinh ầm ĩ đòi lấy chồng.
Mà đối tượng nó chọn lại chính là nhà họ Cố – cái nhà vừa phá sản xong!
Rõ ràng, nó cũng trọng sinh.

Sắc mặt ba mẹ lập tức biến đổi.
Từ bé đến lớn, họ lúc nào cũng thiên vị nó.
Tôi chỉ hơn Giang Tinh một tuổi mà cứ như con nuôi trong nhà, cái gì cũng phải nhường.

Ba mẹ rối rít khuyên ngăn:
“Nhà họ Cố sắp dắt nhau ra gầm cầu ở rồi, con lấy nó thì chỉ có khổ.”
“Để chị con đi đi, nó lớn hơn con, biết suy nghĩ thấu đáo hơn.”

Nghe vậy, Giang Tinh lập tức bù lu bù loa khóc lóc, còn tuyên bố tuyệt thực cho hoành tráng.
Ba mẹ thấy thương, thế là chiều nó luôn.

Mẹ liếc tôi, giọng hời hợt:
“Sau này con phải biết ơn em gái mình đấy.”

Tôi cười nhạt, im lặng gật đầu.
Thứ nó vứt đi, tự nhiên tôi lại phải mang ơn?

Lúc đi ngang qua tôi, Giang Tinh ghé sát, cười khẩy:
“Chị à, chị cứ chuẩn bị tinh thần đi. Kẻ biến thái đó… chậc chậc.”

Tôi chỉ cười.
Nó thật sự nghĩ rằng ngày tháng ở nhà họ Cố sẽ dễ chịu sao?
Không có tiền… mới là khởi đầu của mọi bi kịch.


2

Kiếp trước, cũng đến đoạn này, Giang Tinh chẳng chút do dự chọn nhà họ Tần.
Nó mơ đến viễn cảnh làm phu nhân nhà giàu, phất phới cả đời.

“Chị à, cái đống nợ nần nhà họ Cố, chị tự dọn dẹp đi nhé.”

Nhưng đời đâu dễ ăn vậy.
Tần Mục – đại thiếu gia nhà họ Tần, chẳng những bệnh kiều mà còn u ám, đáng sợ.
Ngay ngày cưới, hắn đã cảnh cáo nó:
“Đừng có mà nghĩ đến chuyện chạy.”
Rồi sau đó, nó tận mắt chứng kiến hắn tự hành hạ bản thân trong thư phòng.

Giang Tinh hoảng hồn, tìm cách bỏ trốn.
Nhưng vệ sĩ túm cổ lôi về, nhốt trong nhà như nhốt chim.
Cuối cùng, nó không chịu nổi, ngoại tình rồi bỏ trốn với nhân tình.

Tần Mục tìm được nó, ly hôn ngay tại chỗ.
Thế là đời nó toi, thân bại danh liệt, bị cả giới thượng lưu cười vào mặt.

Còn tôi thì sao?
Dưới sự hậu thuẫn của chồng – Cố Thư Nghiễn, tôi dần dần gây dựng sự nghiệp, trở thành nữ doanh nhân máu mặt.

Cố Thư Nghiễn luôn nói:
“Phụ nữ thời nay phải tự kiếm tiền, đừng dựa vào đàn ông.”
“Nguyệt Nguyệt muốn gì, anh sẽ luôn đứng phía sau ủng hộ.”

Nhờ những lời này, anh được người đời ca tụng là “chồng người ta”.
Còn tôi, trở thành tấm gương sáng cho hội chị em.

Nhưng đời đâu có màu hồng mãi.

Tại một bữa tiệc gia đình, Giang Tinh gọi tôi vào phòng nó, rồi… châm lửa.
Nó định kéo tôi cùng chết chung.

Khoảnh khắc ấy, nó túm chặt lấy tôi, ánh mắt đỏ ngầu vì ghen tức:
“Giang Nguyệt, từ nhỏ đến lớn cái gì tôi cũng giỏi hơn chị!
Dựa vào đâu mà chị lại sống tốt hơn tôi?”
“Chị không chạy được đâu! Tôi chết thì chị cũng phải theo tôi!”

Lửa nóng hừng hực, đến giờ nhớ lại tôi vẫn thấy rợn người.

Giờ đây, nhìn Giang Tinh hí hửng chuẩn bị làm dâu nhà họ Cố, tôi chỉ lắc đầu.
Không có tôi, nó nghĩ mình có thể vực dậy nổi cái nhà đó chắc?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.