Chương 11:
Thử vai nữ ba trượt, nhưng nữ bốn thì đỗ.
Tính ra số cảnh cũng không chênh nhau là mấy.
Không sao! Có vai diễn là tốt rồi!
Ông chủ gọi điện đến, giọng điệu hớn hở như bắt được vàng:
“Tri Nghi! Em quen Phí Thời Việt từ bao giờ đấy? Quản lý của anh ta vừa liên hệ, nói sang năm có một bộ phim, bảo em chọn một vai phụ!”
???
“Tôi xem kịch bản rồi, mấy vai này không ít đất diễn đâu! Tôi gửi email cho em rồi, đọc kỹ nhé!”
“À, mấy hôm nữa tôi sẽ tìm cho em một người quản lý.”
Rồi giọng ông ta bỗng trở nên kỳ lạ:
“Hoặc là… hay em muốn tôi trực tiếp làm quản lý của em không?”
Nghe cái giọng mong chờ mà tôi sởn cả da gà.
“Không cần đâu sếp ạ, anh cứ đi lo những chuyện lớn lao của anh đi. Tìm ai đó khác quản lý em là được.”
Lúc này tôi mới vỡ lẽ—
Lý do công ty này trông như một đoàn kịch tạp nham, chính là do ông chủ!
Những người khác thì vẫn chuyên nghiệp lắm, chỉ có ông ta là hơi…
Từ trước đến giờ, tôi vẫn nghĩ tốt nghiệp xong sẽ đi làm ngay.
Ai dè… lại bước chân vào con đường “tiểu minh tinh” thế này.
Lượng theo dõi trên Weibo cũng bắt đầu tăng lên.
Vài tháng ngắn ngủi, cảm giác như đã trải qua một kiếp người.
Dù vậy, các lớp học diễn xuất vẫn phải tiếp tục.
Diễn xuất của tôi còn non lắm, chưa đủ để bon chen trong giới giải trí.
Nhưng mà có một chuyện tôi mãi không hiểu nổi—
Vì sao Phí Thời Việt lại ưu ái tôi như vậy?
Lần này gia nhập đoàn phim, lịch quay kéo dài tận hai tháng.
Đến khi đóng máy, tôi cảm giác như mình vừa trải qua một khóa huấn luyện đặc nhiệm.
Sau khi kết thúc, tôi nằm bẹp luôn mấy hôm, thậm chí còn về nhà ăn Tết.
Mẹ tôi xót con, nhìn tôi gầy đi thì xót xa lắm, lập tức thịt luôn một con cừu để bồi bổ.
Kết quả là… ăn Tết quá đà, béo lên.
Trước khi vào đoàn phim mới, lại phải cấp tốc giảm cân.
Lần này, tôi tham gia phim của Phí Thời Việt.
Anh ta không chỉ là nam chính, mà còn kiêm đạo diễn.
Vai diễn của tôi cũng không ít cảnh quay.
Nhưng vì diễn xuất còn non, tôi bị hành lên bờ xuống ruộng.
Phí Thời Việt không quát tháo, nhưng lại cực kỳ soi từng tiểu tiết.
Cả đoàn phim ai nấy đều toát mồ hôi hột trước sự cầu toàn của anh ta.
Có hôm, nữ chính đau bụng kinh, quay hơn hai chục lần vẫn bị NG.
Cuối cùng, Phí Thời Việt cũng nhận ra cô ấy không ổn, chủ động cho nghỉ một ngày.
Từ đó, tôi và nữ chính trở thành đồng đội chung chiến tuyến.
Hôm đó, tôi đưa cô ấy về khách sạn.
Vừa vào đến phòng, cô ấy ôm mặt khóc rưng rức.
“Tri Nghi, Phí Thời Việt kén chọn đến cực đoan như thế, cậu chịu được khi yêu anh ta kiểu gì?”
Hả???
Tôi ngơ ngác:
“Chúng ta là người làm thuê mà, chịu khổ là chuyện bình thường?”
Cô ấy lau nước mắt, nhìn tôi chằm chằm:
“Ý tớ là—cậu yêu đương với anh ta thế nào mà chịu nổi?”
!!!
Cái tin đồn này xuất phát từ đâu ra vậy trời?
Thấy tôi phủ nhận kịch liệt, nữ chính càng tỏ ra khó hiểu:
“Ngoại trừ cậu, tất cả diễn viên khác đều phải thử vai mới được chọn. Trước đó, phó đạo diễn còn nói nhân khí của cậu hơi thấp, vai này có không ít nữ diễn viên nổi tiếng cũng muốn.
“Nhưng chính Phí Thời Việt đứng ra bảo đảm cho cậu, lúc đó các nhà đầu tư mới chịu im lặng.”
“Nếu không phải người yêu, thì chẳng lẽ hai người là họ hàng?”
Tôi toát mồ hôi, bối rối đáp:
“Có lẽ vì chúng tôi là đồng hương?”
Ngay cả tôi cũng cảm thấy lý do này hơi thiếu thuyết phục…
Sau này, vì tôi cũng bị hành xác không kém nữ chính, cô ấy cuối cùng cũng tin rằng tôi và Phí Thời Việt thật sự không có gì.
Càng tiếp xúc, tôi phát hiện—
Bỏ qua cái tính cầu toàn đến đáng sợ, thì anh ta thực sự là một người tốt.
Ngày đóng máy, tôi vui vẻ thu dọn hành lý, chuẩn bị đặt vé máy bay về nhà.
Lúc này, Phí Thời Việt bỗng gọi tôi lại:
“Tôi cũng định về Vũ Thành một chuyến, đi cùng nhé.”
?
Trên đời này, dù ít hay nhiều cũng phải biết nhìn nhận tình thế.
Phí Thời Việt không chỉ là một ngôi sao hạng nặng, mà còn có quan hệ rộng vô biên.
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Dù sao cũng chỉ là “tiện đường” thôi mà.
Trên đường về, ban đầu tôi còn cố giữ tỉnh táo, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhưng buồn ngủ quá, tôi bèn đại khái tìm một điểm tựa rồi ngủ thiếp đi.
Có người khẽ lắc tôi:
“Tri Nghi, đến nơi rồi.”
Tôi lờ đờ mở mắt, vừa ngước lên liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới vành mũ của Phí Thời Việt.
Trong vài giây ngơ ngác, tôi cứ thế nhìn chằm chằm anh ta, rồi buột miệng nói:
“Mắt anh đẹp thật.”
Lời khen xuất phát từ đáy lòng.
Nhưng vừa nói xong, tôi lập tức cảm giác có gì đó… sai sai.
Khoan… tôi hình như… tựa vào vai anh ta ngủ???
Người đối diện dường như khẽ cười dưới lớp khẩu trang:
“Dậy đi, đến nơi rồi.”
Tôi cứ tưởng xuống máy bay xong thì ai về nhà nấy.
Ai ngờ, Phí Thời Việt đã gọi tài xế riêng đến đón, còn khăng khăng đưa tôi về tận quê.
“Phí ca, tôi tự về được, anh không cần đưa tôi đi đâu, thật đấy!”
Sau khi quen thân hơn, tôi cũng như mọi người trong đoàn phim, gọi anh ta là “Phí ca”.
“Không sao, tiện đường.”
…
Tiện đường á?
Tôi không tin lắm vào cái “tiện đường” này, nhưng Phí Thời Việt kiên trì quá, tôi cũng không đôi co nữa.
Nhớ nhà quá rồi, tôi lên xe thẳng tiến.
Tới trước cổng, tôi nhanh nhẹn kéo hành lý xuống, vẫy tay tạm biệt:
“Phí ca, tôi về nhà đây! Hôm nào anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua nhà anh chơi nhé! Cảm ơn anh hôm nay!”
Nói xong, tôi quay người chạy thẳng vào nhà, chẳng buồn để ý xem xe anh ta rẽ hướng nào.
Về nhà, ăn cơm, tắm rửa, ngủ sớm.
Cảm giác như thoát khỏi thế giới xô bồ bên ngoài, chỉ còn lại sự yên bình.
Sáng hôm sau, mẹ tôi vừa dọn bữa sáng vừa bảo:
“Con còn nhớ cậu con trai nhà hàng xóm không? Hồi bé con gọi nó là ‘Anh Trăng’ đấy?”
“Hả?”
“Nó mới về tối qua. Sáng nay mẹ thấy xe đỗ trong sân nhà họ.”
Tôi nhướn mày:
“Trùng hợp thế ạ?”
“Ăn xong con sang chào một tiếng đi. Hai đứa làm cùng ngành, có khi có chuyện để nói.”
“Vâng ạ.”
Trên đường sang nhà hàng xóm, mẹ tôi lôi lại mấy chuyện hồi bé:
“Con còn nhớ không? Chính con đặt biệt danh ‘Anh Trăng’ cho nó đấy.”
Tôi mặt mũi ngơ ngác:
“Thật ạ? Sao con không nhớ gì luôn?”
Mẹ tôi cười khúc khích, kể tiếp:
“Hồi bé, trong tên nó có chữ phát âm giống chữ ‘Nguyệt’. Con lúc đó chưa biết chữ, thế là gọi luôn là ‘Anh Trăng’.”
“Người ta sửa cho con mấy lần mà con vẫn trơ trơ, cuối cùng nó cũng đành chịu thua.”
…
Mù chữ???
Mẹ tôi hài hước quá đấy.
Khoan… Nguyệt? Trăng?
Một dự cảm vi diệu ập đến.
Nhưng đã quá muộn.
Đinh đoong!
Chuông cửa vừa reo, cánh cổng từ từ mở ra.
Một bóng dáng cao ráo chậm rãi bước ra ngoài.
Nhìn thấy mẹ tôi, người đó nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Dì Hà, lâu rồi không gặp.”
Tôi đơ toàn tập.
“Anh… Anh Trăng???”
“Ừ, là anh đây.”
!!!
Phí Thời Việt nhìn tôi cười, hàng chân mày cong lên, còn đầy ý trêu đùa.
Trong đầu tôi vang lên một tràng sấm sét nổ ngang trời.
Cảm giác hoang đường như thể có ai đó vừa ném tôi vào vũ trụ song song.
Mẹ tôi thì vẫn vui vẻ kể công việc của tôi với anh ta.
Bà không theo dõi giới giải trí, nên hoàn toàn không biết tôi và Phí Thời Việt đã quen nhau từ trước.
“Dì Hà, con với Tri Nghi quen nhau rồi. Không lâu trước còn hợp tác chung.”
Phí Thời Việt đáp tỉnh bơ.
Mẹ tôi hết lời khen ngợi con trai nhà người ta, rồi thản nhiên để tôi ở lại chơi.
Còn tôi, đến giờ vẫn chưa thoát khỏi cú sốc tinh thần.
Phí Thời Việt rót cho tôi ly trà, rồi ngồi xuống đối diện.
“Sao im thế?”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cố tiêu hóa thông tin.
Cuối cùng, nhịn không được hỏi:
“Anh rốt cuộc nhận ra tôi từ bao giờ?”
“Tôi với hồi bé chắc khác nhau nhiều lắm chứ?”
Một con nhóc quậy phá với một thiếu nữ xinh đẹp, ai mà liên tưởng được chứ!
Phí Thời Việt giọng bình thản, nói:
“Từ lúc em tham gia show hẹn hò, tôi làm quan sát viên đã nhận ra rồi.”
“Hồi bé thích chơi với con trai, còn rủ người ta đi nổ phân bò.”
“Mỗi lần chơi bẩn là bị anh hàng xóm bắt rửa tay rửa chân.”
“Tên là Tống Tri Nghi.”
“Người Vũ Thành.”
“Tôi chỉ biết một người như thế.”
“Ở đây chắc không có Tống Tri Nghi thứ hai đủ điều kiện chứ?”
…
……
Tôi bình tĩnh uống ngụm trà, rồi hỏi tiếp:
“Vậy nên, anh giới thiệu đoàn phim cho tôi, còn để tôi đóng phim của anh…
“Chẳng lẽ là vì chuyện này?”
Phí Thời Việt hiểu lầm gì đó, đáp tỉnh bơ:
“Tri Nghi, hình tượng của em rất hợp làm diễn viên.”
“Về diễn xuất, em cũng có thiên phú.”
“Tôi sẵn lòng giúp em, chỉ có thể nói là em may mắn.”
“Mà may mắn cũng là một phần của thực lực.”
…
Tôi có nên cảm ơn cái sự “may mắn” này không đây???