Bạn Trai Nhà Bên Là Đại Minh Tinh

Chương 12



Chương 12:

Vừa nghe hết câu, tôi bật dậy như lò xo, đập tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm:

“Úi giời! Hóa ra anh giúp tôi chỉ vì chuyện này thôi á! Tôi còn tưởng anh thích tôi cơ, suýt nữa thì đột quỵ tại chỗ!”

“……”

Tôi cười tươi rói, nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy thiện chí:

“Xin lỗi nhé, Phí ca, tôi hiểu lầm anh rồi. Anh lớn lên đẹp trai quá, tôi không nhận ra.”

“Không hề hiểu lầm.”

Một câu nói trầm ổn, rơi thẳng vào tai tôi.

“Hả?”

Phí Thời Việt nhàn nhạt nói tiếp:

“Ban đầu giúp em đúng là vì quen biết từ bé.”

“Nhưng bây giờ thích em cũng là thật.”

“Em có phiền nếu tôi theo đuổi em không?”

Không gian bỗng chốc lặng như tờ.

Tôi thành thật hỏi lại:

“Anh rốt cuộc thích tôi từ bao giờ?”

Hôm trước còn hành hạ tôi tơi bời trên phim trường.

Bây giờ tự nhiên bảo thích tôi?

Nghe nó sai sai kiểu gì ấy?


“Chính trong thời gian quay phim này.”

“Hả?”

Phí Thời Việt cười nhẹ, giọng điềm nhiên:

“Em xinh đẹp, có tài năng, lại chăm chỉ.”

“Tâm lý vững vàng, rất có sức hút.”

“Thích em thì có gì lạ đâu?”

“Còn nữa, tính cách em cũng đáng yêu.”

Hả?

Anh ta khen chân thành quá, tôi có hơi ngại ngùng rồi đấy.


Phí Thời Việt thong thả nói tiếp:

“Không cần trả lời vội.”

“Em có nhiều thời gian để suy nghĩ.”

“Tôi chỉ muốn em biết suy nghĩ của tôi, thế là đủ.”

“Còn chuyện theo đuổi em…”

“Đấy là việc của tôi.”

Tôi chạy vắt chân lên cổ.

Cả ngày hôm đó, tuyệt đối không bén mảng sang nhà bên.

Đứng trên ban công nhà mình, tôi lén lút nhìn sang.

Và rồi—

Một cảnh tượng hết sức khó tin đập vào mắt tôi.

Một đại minh tinh hô mưa gọi gió, lên báo suốt ngày như Phí Thời Việt, hoàn toàn mất sạch dáng vẻ ngôi sao, đang quét sân nhà một cách đầy chăm chỉ.


Mẹ tôi bảo, từ hồi ông nội mất, chắc anh ta chưa có dịp về quê lần nào.

Mà nói thật…

Bờ vai rộng, eo thon, hông còn cong hơn tôi.

Nhìn từ trên cao xuống, trông mãn nhãn thật sự.


Một khi đã chấp nhận khung cảnh đầy tính nghệ thuật này, suy nghĩ của tôi lập tức trượt dài trên đường ray lệch lạc.

Nam sắc hay nữ sắc, đều là cạm bẫy cả.

Nhưng không phải cứ nhìn đẹp là hợp làm người yêu.


Sau khi vò đầu bứt tai suy nghĩ cả đêm, tôi quyết định thức trắng, dốc hết tâm huyết viết một bài văn nho nhỏ để khéo léo từ chối.

Lý do duy nhất:

Anh ta đẹp quá.

Nhìn phát rung động.

Mà giới giải trí là chiến trường chỉ dành cho những kẻ độc thân toàn tâm toàn ý tiến về phía trước.

Vậy nên, gửi tin nhắn xong, tim tôi đau như có ai bóp nghẹt.


Tuy nhiên—

Sáng hôm sau, mẹ tôi hớt hải chạy lên phòng gọi:

“Con gái! Dậy ngay! Tiểu Phí bảo có chuyện quan trọng muốn nói với con!”

Tôi bật dậy như cái lò xo, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Nhìn xuống lầu…

Phí Thời Việt đang ngồi đoan chính trên ghế, trông vô cùng nghiêm túc.

Đối diện là ba tôi, hai người đang nhâm nhi trà, nói chuyện rôm rả.

Hả???

Tôi từ chối anh ta rồi cơ mà!

Sao bây giờ thành đến nhà nói chuyện với phụ huynh rồi???


Tốt lắm.

Ba tôi thậm chí còn lôi trà quý ra tiếp đãi.

Nước đi này tôi không lường trước được!


Ra chỗ vắng người, Phí Thời Việt bình tĩnh nói:

“Tri Nghi, tôi đọc tin nhắn của em rồi.”

“Như tôi đã nói, em không cần cảm thấy áp lực.”

“Từ chối tôi cũng không sao cả.”

“Nhưng nếu sau này cần giúp đỡ gì, em vẫn có thể tìm tôi.”


Sức hút của một người đàn ông đúng là thể hiện qua mọi mặt.

Ví dụ như ngay bây giờ.

Tôi không biết bị cái gì nhập, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi lại muốn đùa giỡn anh ta một chút.

Dù sao thì—

Từng từ chối Phí Thời Việt cũng đủ để ghi vào CV rồi.


Nhưng đúng như lời anh ta nói.

Sau hôm đó, Phí Thời Việt hoàn toàn không làm phiền tôi nữa.


Năm tôi 24 tuổi.

Những bộ phim tôi từng tham gia bắt đầu được phát sóng.

Cái tên Tống Tri Nghi bắt đầu được khán giả nhớ mặt gọi tên.

Tôi có tác phẩm của riêng mình.

Công ty quản lý bắt đầu chịu đầu tư tài nguyên vào tôi.

Năm đó, tôi giành được vai nữ chính trong một bộ web drama kinh phí thấp.

Lần này, là nữ chính thật rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.