Chương 4:
Lúc Tô Noãn bước ra sau màn “tẩy ruột” trong nhà vệ sinh, Tần Tiêu đã lượn lên lầu từ đời nào.
Thấy anh ta không còn ở đây, cô ta vuốt vuốt tóc, ghé sát lại tôi, giọng nũng nịu:
“A Tiêu, có phải cô Thịnh rất ghét em không?”
Nói xong, mắt cô ta long lanh như thể vừa phải chịu một nỗi oan Thị Kính.
Tôi gật đầu cái rụp:
“Chuẩn luôn. Tôi ghét cô lắm. Lần sau đừng mò đến nữa cho mất công.”
Tô Noãn cắn chặt môi, có vẻ không cam lòng.
Cô ta lại lảng sang chuyện khác:
“Nhưng anh cũng đâu có thích cô ấy lắm đúng không? Nếu không thì sao trong bữa ăn lại toàn gừng thế?”
Cô ta hạ giọng, làm bộ thâm tình nhìn tôi:
“A Tiêu, em hiểu anh mà. Anh sẽ không bao giờ chơi xỏ người mình thích đâu.”
Tôi lén liếc lên lầu một cái.
May quá, Tần Tiêu đã vào phòng, không hóng chuyện này.
Tựa lưng vào ghế, tôi nhàn nhạt đáp:
“Ăn gừng tốt cho sức khỏe, tôi chỉ muốn cô ấy khỏe mạnh thôi. Có gì sai à? Chắc cô xui xẻo nên bốc trúng toàn miếng gừng đấy.”
Nói thật, chuyện này đúng là kỳ quặc.
Hôm nay Tần Tiêu ăn uống ngon lành đến lạ thường.
Chẳng lẽ vận may của anh ta lại tốt đến mức né được hết 70% số gừng tôi rải khắp bàn ăn sao?
Không khoa học, thật sự không khoa học!
Tô Noãn siết chặt lòng bàn tay, giọng điệu đầy ẩn ý:
“A Tiêu, em không phải đang cố tình chia rẽ hai người đâu.”
“Em chỉ không muốn anh bị người khác lợi dụng làm bàn đạp thôi.”
“Anh không biết đâu, Thịnh Tuệ cô ta—”
Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên ngừng lại, cười khổ một tiếng:
“Thôi quên đi, kẻo anh lại nghĩ em đặt điều.”
Nói xong, cô ta chỉnh lại tư thế, mặt mũi tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra:
“A Tiêu, muộn rồi, anh đưa em về được không?”
Tôi dửng dưng lắc đầu:
“Không.”
Ngừng một chút, tôi bổ sung thêm:
“Tôi có thể để tài xế đưa cô về, nhưng tiền tăng ca cô tự lo nhé.”
Tô Noãn cắn chặt môi, đôi mắt long lanh như sắp rơi nước.
“Anh thực sự muốn né tránh em như thế sao?”
Tôi không đáp.
Cô ta nhìn tôi một cái đầy thâm tình, rồi xoay người bước đi, cố tình để lại một bóng lưng kiên cường, tựa như nữ chính trong phim ngôn tình đầy đau thương.
Vừa ra đến cửa, cô ta liền… vấp ngã.
Nhìn tôi vẫn đứng nguyên trong phòng khách, không có ý định chạy ra đỡ, cô ta lặng lẽ bò dậy, lê từng bước ra khỏi nhà.
Đi được trăm mét, thấy tôi vẫn không đuổi theo, cô ta đành gọi xe.
Không lâu sau, một chiếc xe sang trọng đến đón.
Xe tôi gọi.
Cước phí: 4.700 tệ.
Tôi lên lầu, vừa vào phòng đã thấy Tần Tiêu nằm trên giường, lật tạp chí đọc như ông cụ non.
Đứng ở cửa, tôi thầm cảm thán.
Cái mặt này, đúng là cực phẩm.
Chưa kịp chiêm ngưỡng được một phút, tôi chợt nhớ ra chuyện quan trọng, bước tới bên giường, chìa tay về phía anh ta:
“Dậy đi, vừa ăn xong không được nằm ngay.”
Tần Tiêu lười biếng nắm lấy tay tôi, chậm rãi ngồi dậy:
“Bắt người ta ăn gừng cả tối mà còn không cho nằm nghỉ chút à?”
Tôi híp mắt nhìn anh ta đầy nghi ngờ:
“Anh thực sự ăn trúng gừng á?”
Không giống lắm.
Tần Tiêu cười khẩy:
“Số lượng gừng đủ để sát thương một đội bóng, tôi chịu được đến giờ hoàn toàn nhờ kỹ năng diễn xuất thượng thừa.
“Bảo sao chiều nay cô không cho tôi giúp cô nấu ăn.”
Tôi chột dạ nhưng vẫn cố giữ khí thế:
“Nếu không phải tại anh dở chứng không cho tôi đi, tôi có cần lãng phí thời gian nấu ăn không?”
Không phải nấu ăn, thì anh ta cũng chẳng có cơ hội giấu vali.
Cũng sẽ không bị vali đập trúng, càng không đến mức hoán đổi thân xác kỳ dị thế này.
Tóm lại, tất cả là lỗi của Tần Tiêu.
Anh ta đáng đời.
Nghĩ đến bữa tối, tôi chìa tay về phía anh ta:
“Đưa điện thoại đây.”
Tần Tiêu ngoan ngoãn đưa điện thoại.
Tôi mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, xem tổng số tiền anh ta đã tiêu cho bộ bát đĩa hôm nay, rồi nhân 10 lần, chuyển vào tài khoản mình.
Xong xuôi, tôi liếc sang Tần Tiêu, đề phòng anh ta ngăn cản.
Nhưng anh ta vô cảm.
Chỉ cầm điện thoại, ấn loạn một hồi.
Thành công tự giới hạn hạn mức chuyển khoản.
Tôi nhắc nhở:
“Số tiền này tôi sẽ không trả đâu.”
Tần Tiêu thản nhiên giữ gáy tôi, hôn nhẹ một cái lên môi:
“Mua một nụ hôn của cô, cũng đáng.”
Tôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Tiêu hôn thêm cái nữa:
“Muốn nói gì?”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt khó tả:
“Anh tự hôn chính mình. Anh đúng là…”
Biến thái một chút.
Từ lúc hoán đổi cơ thể đến giờ, ngay cả nhìn chính mình tôi còn không dám, thế mà anh ta lại thích nghi nhanh đến mức đáng sợ.
Không chỉ tự nhận mình là A Tiêu, còn liên tục khen chính mình từ mọi góc độ.
Bây giờ lại còn tự hôn mình.
Dù cơ thể là của tôi, nhưng linh hồn bên trong lại là của anh ta.
Trước kia tôi chưa từng phát hiện ra bản chất này của Tần Tiêu.
Anh ta mặt đen như đít nồi:
“Không cần nói thì có thể đừng nói không?”
Tôi làm động tác kéo khóa miệng.
Sau đó ôm chăn định ra phòng khách ngủ.
Hợp đồng chỉ còn vài tiếng nữa là kết thúc.
Dù bây giờ tôi đang ở trong cơ thể Tần Tiêu, nhưng vẫn không yên tâm về anh ta.
Dù gì thì… anh ta cũng dám hôn chính mình.
Ai biết được còn có thể làm trò gì nữa?
Tần Tiêu trẻ con đến mức kéo chăn tôi lại:
“Cô mang chăn đi rồi, vậy tôi đắp gì?
“Bắt tôi ăn gừng đã đành, giờ còn cướp luôn chăn, rốt cuộc cô ghét tôi đến mức nào vậy?”
Tôi cuộn chăn lại thành cục, giật lấy bằng tốc độ ánh sáng:
“Anh da dày thịt béo, không đắp cũng chẳng chết được.”
Tôi ôm chăn lững thững ra ngoài.
Tần Tiêu ở phía sau nói móc:
“Người bị cảm vẫn là cô đấy.”
Bước chân tôi khựng lại, cuối cùng tức tối ném chăn lại.
Ban đầu định lục tủ kiếm chăn khác, nhưng tìm cả buổi cũng chẳng thấy cái nào.
Cuối cùng, tôi đành quay lại giường, kéo một nửa chăn về phía mình.
Vừa nằm xuống, Tần Tiêu lại cất giọng nũng nịu:
“Cho tôi mượn bộ đồ ngủ.”
Tôi không buồn mở mắt:
“Trong vali có, nhưng anh không được động vào.”
Nhỡ sáng mai đổi lại cơ thể, tôi sẽ xách vali chạy ngay.
Nếu giờ anh ta mở ra, thì toang hết mọi thứ.
Tần Tiêu lười biếng nói:
“Nhưng cô sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tôi bật dậy, trừng mắt nhìn anh ta.
Tần Tiêu chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn lại tôi.
Bị chính khuôn mặt của mình nhìn kiểu này, đúng là sởn gai ốc.
Tôi chịu thua, tiện tay lục tủ lấy một bộ đồ ngủ của anh ta, ném qua.
Tần Tiêu nhanh nhẹn thay đồ, rồi thở dài:
“Vừa nhìn là biết hồi nhỏ cô ăn uống không ra gì.
“Quần này dài như quần bố tôi.
“Bảo sao mỗi lần tôi hôn cô đều phải cúi đầu.
“Không biết dạo này tôi ăn nhiều hơn, có giúp cô cao thêm tẹo nào không.”
Tôi siết chặt chăn, nghiến răng đe dọa:
“Nếu anh còn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, tôi sẽ cởi đồ chạy ra ngoài ngay lập tức!”
Lạnh thì lạnh thật.
Nhưng mất mặt là của Tần Tiêu.
Anh ta lập tức im bặt.