Chương 5:
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Tiêu đã biến mất khỏi nhà.
Tôi phi ngay ra phòng khách kiểm tra.
May quá, hành lý vẫn còn nguyên, không bị tên giời đánh này giấu đi.
Tôi thong thả mò vào bếp, cầm điện thoại của Tần Tiêu đặt bữa sáng.
Cố tình chọn mấy món đắt nhất.
Chưa kịp động đũa, điện thoại réo inh ỏi.
Đầu dây bên kia, giọng anh ta uể oải:
“Cô có thể đến chuộc tôi không?”
Tôi giật thót.
Tên này lại định bán thân từ sáng sớm à?!
Tôi nghiến răng: “Anh đang ở đâu?”
Tần Tiêu nhanh chóng bắn địa chỉ.
Một trung tâm thương mại.
Vừa bước vào, tôi đã thấy Tô Noãn đứng khoanh tay, giọng điệu mỉa mai:
“Xem ra A Tiêu cũng chẳng yêu cô đến mức đó, lại có thể để cô rơi vào cảnh không đủ tiền thanh toán.”
Tần Tiêu nhếch mép, nhìn cô ta bằng ánh mắt kẻ bề trên:
“Anh ấy đích thân nói với cô là không yêu tôi sao? Hay lại tự biên tự diễn đấy?”
Tôi suýt phì cười.
Rồi đột nhiên, Tần Tiêu quay sang khoác tay tôi, giọng điệu cực kỳ ủy khuất:
“A Tiêu, cô ta bảo anh không yêu tôi.”
Tôi: “……”
Mí mắt tôi giật liên hồi.
Nhưng ngay trước mặt kẻ địch, không thể để mất khí thế!
Tôi hít sâu, giả vờ sâu tình nhìn Tần Tiêu:
“Làm sao có chuyện đó chứ? Cả đời này anh chỉ yêu mỗi Tuệ Tuệ.”
Mặt Tô Noãn lập tức xám ngoét.
Tần Tiêu ung dung nhét hóa đơn vào tay tôi:
“Thế thì anh thanh toán đi.”
Tôi cúi đầu nhìn, suýt nữa thì đột quỵ.
Bảo sao tài khoản tôi vẫn còn nguyên mà anh ta lại không đủ tiền trả?
Tiền lương thiện nào chịu nổi kiểu tiêu pha này?!
Ba ngàn tệ một đôi tất, mua tận mười hai đôi.
Áo khoác sáu vạn tệ, giày tám vạn tệ.
Nhìn đến đâu, huyết áp tôi tăng đến đấy.
Nhưng cũng may…
Số tiền hôm qua tôi “vay” anh ta đều nằm trong thẻ khác, không liên kết điện thoại, cũng chưa từng nói mật khẩu cho anh ta.
Bằng không thì, ôi giời ơi, tan cửa nát nhà!
Tần Tiêu ghé sát tai tôi, giọng điệu nguy hiểm:
“Anh cũng không muốn mất mặt trước mặt cô ta đúng không?
“Lấy thẻ của tôi, quẹt đi!”
Tay tôi run run rút thẻ đen ra.
Vừa thấy tôi đến, Tô Noãn đã lập tức chuyển giọng dịu dàng:
“A Tiêu, sao lại phiền anh tự mình chạy tới?
“Tôi vốn định trả giúp cô Thịnh, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu.
“Thật ra cũng không phải số tiền lớn gì…”
Không lớn mà “tôi” lại không trả nổi?
Đám bạn đứng sau lưng cô ta đồng loạt liếc nhau, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Tần Tiêu siết nhẹ tay tôi, thấp giọng thúc giục: “Mau phản dame đi!”
Tôi nuốt nghẹn, miễn cưỡng kéo lại chút tỉnh táo, vòng tay ôm eo Tần Tiêu, cố tỏ ra lười nhác:
“Hết cách rồi, con người cô ấy quá nguyên tắc.
“Cứ khăng khăng không chịu tiêu tiền của người ngoài.”
Nói xong, tôi còn cố tình bắt chước giọng điệu kéo dài vô lý của anh ta.
Tô Noãn cứng đờ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười:
“A Tiêu vẫn hào phóng như trước.”
Tôi lập tức liếc sang Tần Tiêu, dùng ánh mắt hỏi xem có đúng thế không.
Nếu có thì tôi sẽ không phủ nhận.
Tần Tiêu lắc đầu.
Tôi lập tức tung cú đấm chí mạng:
“Tôi không nhớ mình đã từng mua gì cho cô Tô.
“Cô dùng lén thẻ của tôi sao?”
Tần Tiêu không hài lòng với màn diễn xuất của tôi.
Anh ta nhéo một cái vào eo tôi.
Tôi suýt nữa giãy nảy, nhưng nghĩ đến sĩ diện nên đành nghiến răng, nắm lấy tay anh ta:
“Bảo bối, anh nghịch ngợm quá đấy.”
Tần Tiêu cứng đờ mất một giây.
Nhưng rồi, hắn nhanh chóng nắm chặt tay tôi ngay trước mặt Tô Noãn.
Trước khi rời đi, hắn còn không quên bồi thêm một đòn chí mạng:
“Cảm ơn lòng tốt của cô nhé, lần sau nhất định cho cô cơ hội được trả tiền.”
Tô Noãn: “…”
Ngồi trên xe, tôi tức lắm, trừng mắt nhìn Tần Tiêu:
“Trả tiền đây!”
Anh ta cầm cái thẻ đen, xoay xoay trên đầu ngón tay, mặt tỉnh bơ:
“Sao phải trả cô? Thẻ này của tôi mà.”
Khốn thật.
Lúc sai tôi đi mở cửa thì tôi là Tần Tiêu.
Đến lúc trả tiền thì lại đá bay tôi ra ngoài vũ trụ?
Tôi không nói nhiều, thò tay giật lấy thẻ:
“Giờ nó là của tôi!”
Không phục à? Giỏi thì mở app ngân hàng, quẹt mặt thử xem có chuyển được đồng nào không!
Nhưng Tần Tiêu cũng chẳng giành lại. Anh ta lười nhác tựa vào ghế, giọng điệu đúng chuẩn dân chơi:
“Cô cầm cũng được, học cách tiêu tiền đi. Đừng có ki bo quá, mất hết hình tượng của tôi.”
Tôi cười khẩy:
“Thế anh có thể bớt đốt tiền hộ tôi không? Tôi cũng có hình tượng đấy.”
Trước giờ Tần Tiêu đưa tôi không ít tiền.
Nhưng ăn ở, quần áo, xe cộ đều có người lo, tôi chẳng tiêu được bao nhiêu.
Thành ra tiền cứ tự nhiên chui vào quỹ đen của tôi.
Người ngoài nhìn vào cứ tưởng tôi nghèo kiết xác.
Nhưng so với ông này, tôi đúng là bần tăng thật.
Tiền trong tay Tần Tiêu cháy nhanh như xăng đổ vào lửa.
Tôi còn chưa hiểu nổi tại sao một cái gạt tàn thuốc mà anh ta có thể bỏ tận hai vạn tệ ra mua!
Tần Tiêu giơ tay về phía tôi, mặt đầy nghiêm túc:
“Thế thống nhất nhé, hai ta hợp tác vui vẻ, cùng giữ hình tượng.
**Tôi sẽ cố tiết kiệm, còn cô—**tiêu xả láng hộ tôi cái.”
Tôi còn đang lưỡng lự, anh ta đã tiện miệng nói thêm:
“À mà này, tôi mới đặt một con xe, mai cô nhớ thanh toán nhé.”
Tay tôi cứng đờ giữa không trung.
Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là tiền của anh ta, tôi lại vui vẻ bắt tay.
Vừa nắm xong, Tần Tiêu định rút tay về.
Tôi chớp lấy cơ hội, cười gian:
“Xe về rồi, tôi đăng WeChat khoe nhé?”
Sống mà không flex, khác gì sống hoài phí tuổi trẻ?
Khoé môi anh ta giật giật:
“Dùng tài khoản của cô.”
Tôi hôn gió một cái:
“Ok luôn nha!”