Nữ Hoàng Trả Thù

Chương 2



03.

“Lý Vân?”

“Lâm Tri Ý!”

Lý Vân ung dung đứng dậy.

Tôi cau mày: “Sao cậu lại ở đây? Lục Minh đâu?”

Lý Vân mỉm cười, giọng điệu đầy ẩn ý: “Lục tổng vừa ra ngoài. Hiện tại mình là trợ lý tổng giám đốc, anh ấy chưa nói với cậu sao?”

Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Lý Vân, tôi cũng lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa hai người.

Hèn gì cô ta lại giúp Lục Minh hại tôi!

Nhưng hôm nay tôi đến công ty không phải để bắt gian.

Tôi bình tĩnh nói: “Trợ lý Lý, triệu tập các trưởng phòng, tôi muốn họp.”

Lý Vân thoáng sững người, rồi nhếch mép cười khẩy: “Lâm Tri Ý, cậu bị dở à? Cậu có là vợ của Lục tổng thì cũng chẳng thay đổi được gì. Công ty này là của Lục Minh!”

Cô ta kéo dài giọng, nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt mỉa mai: “Mà với tình trạng hiện tại của cậu, chưa chắc đã làm phu nhân của Lục tổng được bao lâu nữa đâu!”

Tôi nheo mắt: “Tối hôm kia, là cậu nói với Lục Minh rằng tôi ở nhà cậu?”

Lý Vân nhướn mày: “Cậu nên cảm ơn mình mới đúng. Nhờ mình mà cậu và Hạ Phong mới có cơ hội ‘tình cũ không rủ cũng tới’ đấy!”

Cô ta cười nhạt: “Chẳng có bức tường nào mà gió không lọt qua. Cậu tốt nhất nên sớm thú nhận với Lục tổng đi, đến lúc ly hôn cũng đỡ mất mặt.”

Tôi cười lạnh: “Chuyện nhà mình, không đến lượt cậu lo. Tôi hỏi lại lần nữa: tôi yêu cầu cậu triệu tập cuộc họp, cậu có làm không?”

Lý Vân bĩu môi: “Xin lỗi, tôi chỉ phục vụ Lục tổng thôi!”

Nói xong, cô ta nghênh ngang bước ra ngoài, tiếng giày cao gót lộc cộc vang vọng khắp hành lang.

Tôi không nói gì, trực tiếp gọi xuống phòng nhân sự.

Trưởng phòng nhân sự là người mới, nghe tôi yêu cầu thì thoáng do dự: “Lục phu nhân, cô chưa thông qua Lục tổng mà đã muốn mở cuộc họp, e là không được…”

Tôi không nói gì thêm, chỉ mở két sắt, lấy giấy phép kinh doanh ra đặt lên bàn: “Nhìn cho rõ, người đại diện pháp lý của công ty là ai?”

“Công ty này từ đầu đến cuối đều là của tôi. Mấy năm nay chỉ là để Lục Minh quản lý thay thôi!”

Trưởng phòng nhân sự lập tức hiểu ra, nhanh chóng đổi giọng: “Lâm tổng!”

Tôi thở phào: “Triệu tập các trưởng phòng họp ngay. Từ hôm nay, tôi sẽ trực tiếp quản lý công ty!”

Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “À, trợ lý Lý nói cô ta chỉ phục vụ Lục Minh. Anh giúp tôi tuyển một trợ lý khác đi. Còn cô ta—cho nghỉ việc luôn!”

“Rõ, thưa Lâm tổng!”

Một tiếng sau, tôi ngồi vào vị trí chủ trì trong phòng họp.

Nhìn quanh một lượt, tôi thấy công ty đã thay đổi không ít người, nhưng vẫn còn vài gương mặt quen thuộc.

Khi nghe tôi thông báo sẽ quay lại quản lý công ty, phản ứng của mọi người khác nhau: có người mong đợi, có người dè dặt, phần lớn là lo lắng.

Tôi nhìn thẳng vào từng người: “Có lẽ mọi người chưa biết, nhưng họ Lâm của tôi chính là họ Lâm của tập đoàn Lâm thị. Hiện tại, người đứng đầu tập đoàn Lâm thị—chủ tịch hội đồng quản trị—là bà nội tôi.”

Cả phòng họp lập tức xôn xao.

“Hèn chi lần trước tôi đến tập đoàn Lâm thị bàn chuyện hợp tác, bọn họ cứ hỏi thăm về Lâm tổng!”

“Nếu có tập đoàn Lâm thị hậu thuẫn, công ty chúng ta chắc chắn sẽ có tương lai xán lạn!”

“Ủng hộ hết mình cho Lâm tổng!”

Người đứng đầu tập đoàn Lâm thị đúng là bà nội tôi. Nhưng trước đây, bố tôi vì muốn lấy mẹ tôi nên đã đoạn tuyệt quan hệ với bà.

Chỉ là, trong tình thế hiện tại, mượn danh bà nội là cách nhanh nhất để khiến mọi người ủng hộ tôi.

Tôi đang định nói thêm thì cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra.

Lý Vân giận dữ lao vào: “Giỏi lắm, Lâm Tri Ý! Cậu dám nhân lúc Lục tổng không có mặt mà đuổi việc tôi!”

Cô ta cười khẩy, giọng đầy thách thức: “Cậu cứ đợi đấy! Tôi đã báo hết với Lục tổng rồi, anh ấy đang trên đường tới đây. Để xem cậu giải thích với anh ấy thế nào!”

Tôi chưa kịp lên tiếng thì trưởng phòng nhân sự đã đứng dậy, mặt lạnh tanh: “Lý Vân, cô đã bị sa thải, mời ra ngoài ngay lập tức. Đừng làm phiền cuộc họp của chúng tôi!”

Lý Vân sững sờ, ánh mắt tràn đầy khó tin: “Trưởng phòng Dương, anh bị điên à? Sao lại nghe lời cô ta? Cô ta nói sa thải là sa thải được chắc? Cô ta lấy tư cách gì chứ?”

Trưởng phòng nhân sự điềm nhiên đáp: “Cô ấy đương nhiên có tư cách. Cô ấy mới là tổng giám đốc thực sự của công ty này!”

Lý Vân như thể không tin vào tai mình, bật cười phá lên: “Ha ha ha, anh đang đùa tôi à? Tôi làm việc ở đây hai năm rồi, làm sao tôi lại không biết ai mới là tổng giám đốc? Đừng để cô ta lừa!”

Trưởng phòng hành chính nhấc điện thoại lên: “Gọi bảo vệ lên phòng họp. Có một nhân viên đã bị sa thải nhưng vẫn cố tình gây rối!”

Hai bảo vệ nhanh chóng xuất hiện, giữ lấy Lý Vân.

Cô ta hoảng loạn, bám chặt tay vào cửa, gào lên: “Lâm Tri Ý, đồ khốn! Cậu dám động vào tôi, cứ chờ xem Lục tổng xử lý cậu thế nào!”

Các nhân viên trong công ty hiếu kỳ đứng vây quanh, bàn tán xôn xao.

Tôi day day trán, đang định gọi cảnh sát thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tụ tập ở đây làm gì? Không có việc gì làm à?”

Đám nhân viên lập tức tản ra.

Lý Vân như bắt được phao cứu sinh, nước mắt lưng tròng lao vào lòng Lục Minh: “Lục tổng! Anh phải làm chủ cho em! Vợ anh vừa đến đã đuổi việc em rồi! Em với anh trong sạch mà, sao cô ấy có thể hiểu lầm anh như vậy!”

Lục Minh cau mày nhìn tôi.

Ánh mắt anh ta lướt qua vị trí tôi đang ngồi—chủ trì cuộc họp.

Anh ta thoáng sững sờ: “Tri Ý, sao em lại ngồi đó?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.