Nữ Hoàng Trả Thù

Chương 3



Tôi nhún vai:

“Có vấn đề gì sao? Công ty này vốn dĩ là của tôi mà.”

Lục Minh khó chịu kéo lỏng cà vạt:

“Đúng là trên danh nghĩa thì em là chủ, nhưng mấy năm nay em chỉ ở nhà dưỡng thai, công ty đều do anh quản lý…”

Tôi cắt ngang:

“Công ty là bố mẹ để lại cho tôi, anh chỉ thay tôi điều hành ba năm. Bây giờ tôi quay lại, chẳng lẽ không có quyền ngồi vào vị trí này?”

Lục Minh cười nhạt, đưa mắt nhìn các trưởng phòng:

“Vậy thì phải xem mọi người nghĩ thế nào. Họ công nhận anh, người thực sự điều hành công ty suốt ba năm qua, hay công nhận em, một bà nội trợ ở nhà chờ sinh con?”

Lý Vân khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt đắc ý như đã nắm chắc phần thắng.

Tôi quét mắt nhìn những người trong phòng họp.

Các trưởng phòng liếc nhau, chần chừ chưa lên tiếng.

Cuối cùng, quản lý Trần của phòng nhân sự cắn răng đứng dậy:

“Phòng nhân sự hoàn toàn ủng hộ công việc của Lâm tổng.”

Ngay sau đó—

“Phòng hành chính hoàn toàn ủng hộ công việc của Lâm tổng.”
“Phòng dự án hoàn toàn ủng hộ công việc của Lâm tổng.”
“…”

Tiếng ủng hộ lần lượt vang lên. Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Lục Minh mỗi lúc một khó coi.

Trong mắt anh ta ngoài sự kinh ngạc còn lộ rõ vẻ khó hiểu.

Cũng đúng thôi.

Lục Minh đâu biết quan hệ giữa tôi và Lâm thị, nếu không anh ta đã chẳng nói ra mấy câu ngớ ngẩn như vậy.

Mọi người đã bày tỏ thái độ rõ ràng, không ai đứng về phía Lục Minh.

Lúc này, tôi mới thấy trong mắt anh ta lóe lên tia hoảng loạn. Anh ta chậm rãi lùi xa khỏi Lý Vân, hạ giọng xuống mềm mỏng hơn:

“Vợ à, cần gì phân biệt của em với của anh? Công ty này là của hai chúng ta mà.”

Đúng vậy.

Mấy năm qua, Lục Minh vẫn luôn quản lý công ty. Nếu thực sự phân chia, anh ta vẫn có phần.

Nhưng hiện giờ kết quả xét nghiệm còn chưa có, chưa đến lúc lật bài ngửa.

Tôi khẽ gật đầu:

“Đúng thế, vậy anh có thể tiếp tục giữ chức phó tổng.”

“Phó… tổng…”

Lục Minh trừng mắt, vẻ mặt đầy bất mãn.

Lý Vân nhìn anh ta, rồi lại quay sang tôi, rõ ràng vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Cô ta kéo tay áo Lục Minh, nũng nịu:

“Lục tổng, Lâm Tri Ý muốn đuổi việc em! Anh phải giúp em chứ, vừa nãy em còn giúp anh mà!”

“Câm miệng!”

Lục Minh gắt lên, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, quay sang tôi:

“Tri Ý, Lý Vân không hiểu tình hình, vô ý đắc tội với em. Phạt một tháng lương là được rồi, không cần phải sa thải đâu.”

Tôi lạnh mặt:

“Lục phó tổng, tôi sa thải một trợ lý mà cũng cần xin phép anh sao?”

Lục Minh không ngờ tôi lại không nể mặt anh ta như vậy, nhất thời nghẹn lời.

Tôi khẽ gật đầu với trưởng phòng hành chính, lập tức có hai bảo vệ bước lên, kéo Lý Vân ra ngoài.

Cô ta điên cuồng giãy giụa, gào lên:

“Lâm Tri Ý, mày đừng vội đắc ý, những chuyện mày làm không giấu được đâu!”

Sắc mặt Lục Minh thoáng dịu xuống, khóe miệng còn hơi nhếch lên như thể đã nắm chắc phần thắng.

Nhìn bộ dạng của anh ta, tôi chỉ thấy buồn nôn, bèn phất tay ra hiệu cho mọi người tan họp.

Mấy năm không đụng tới công việc công ty, tôi bận tối mắt đến tận khuya mới về nhà.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Lục Minh ngồi trên sofa, mặt nặng như chì.

Anh ta nheo mắt nhìn tôi, giọng trầm xuống:

“Lâm Tri Ý, tối hôm kia em đã đi đâu?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.