Nữ Hoàng Trả Thù

Chương 4



Nếu không nhìn kỹ, có khi còn tưởng Lục Minh đang đau khổ đến chết đi sống lại thật.

Đáng tiếc, sự toan tính và tàn nhẫn trong mắt anh ta đã không thể che giấu được nữa.

Tôi thản nhiên đáp:

“Lý Vân chẳng phải đã nói với anh là tôi đến nhà cô ta rồi sao?”

Lục Minh đứng bật dậy:

“Em với Lý Vân vốn có quan hệ tốt, cô ấy tất nhiên sẽ giúp em bịa chuyện. Nhưng hôm nay em công khai sa thải cô ấy, cô ấy đã nói hết mọi chuyện rồi!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Tôi với Lý Vân bao năm nay không gặp, ngược lại là anh lén đưa cô ta vào công ty làm trợ lý.”

“Anh nói chuyện tối hôm kia, rốt cuộc là cô ta đang giúp anh, hay giúp tôi?”

Lục Minh tránh ánh mắt tôi, khẽ ho một tiếng:

“Lý Vân làm trợ lý chỉ là trùng hợp thôi, không liên quan gì đến anh, em đừng suy diễn linh tinh.”

“Còn về buổi họp lớp hôm đó, Lý Vân tận mắt thấy Hạ Phong dìu em đi khi em say rượu. Em đừng có chối, không có lửa…”

Tôi lạnh nhạt ngắt lời:

“Tôi thừa nhận, tối hôm đó tôi bị Hạ Phong đưa đến khách sạn.”

“Cái gì?!”

Lục Minh siết chặt vai tôi, tức giận gầm lên:

“Lâm Tri Ý, em phản bội anh!”

Cái giọng này, nghe cứ như một người chồng bị vợ cắm sừng thật sự vậy.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là diễn kịch!

Tôi bình tĩnh ngẩng đầu:

“Vậy thì sao?”

Lục Minh sốt ruột nói:

“Ly hôn! Em là người có lỗi, anh muốn em ra đi tay trắng.”

Tôi thản nhiên hất tay anh ta ra:

“Được thôi!”

Mắt Lục Minh lập tức sáng rỡ.

Tôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói tiếp:

“Mấy năm nay tôi ở nhà, không có thu nhập, tiền tiết kiệm trong nhà và căn hộ mua sau khi kết hôn đều đứng tên anh.”

Lục Minh vội vàng bổ sung:

“Còn cả công ty nữa! Em phải nhanh chóng chuyển nhượng cho anh.”

Tôi nhìn anh ta như nhìn một thằng ngu:

“Anh nói linh tinh cái gì vậy? Di chúc của bố mẹ tôi đã ghi rõ ràng.”

“Công ty do một mình tôi thừa kế, không phải tài sản chung của vợ chồng. Dù tôi có ra đi tay trắng, công ty cũng chẳng liên quan gì đến anh đâu.”

Lục Minh sững sờ:

“Di chúc gì? Sao anh chưa từng thấy?”

Tôi lười giải thích thêm, chỉ lạnh nhạt nói:

“Muốn ly hôn thì nhanh chóng soạn thảo thỏa thuận đi. Ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi đi ngủ đây.”

Vừa vào phòng, tôi khóa trái cửa lại.

Lục Minh hoàn hồn, thử vài lần không mở được cửa, bèn đứng ngoài chửi ầm lên.

“Lâm Tri Ý, em đừng có mang di chúc ra dọa anh! Chính em làm chuyện có lỗi, còn dám vênh váo như vậy, em có còn xứng làm vợ không?”

“Công ty là tâm huyết của bố mẹ em, em ở nhà ba năm không làm gì, giờ định phá hủy nó à?”

“Em là loại đàn bà lăng loàn! Anh đối xử tốt với em như vậy, mà em lại đi lên giường với thằng bạn trai cũ.”

“Còn muốn quay lại công ty làm sếp? Anh sẽ vạch trần hết mọi chuyện xấu xa của em, để xem em làm tổng giám đốc kiểu gì!”

“…”

Tôi cố nén cơn giận, đeo tai nghe rồi nhắm mắt ngủ.

Lục Minh sẽ không dễ dàng buông tha tôi như vậy. Tôi nhất định phải giữ sức khỏe, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Sáng hôm sau, tôi vừa ngồi vào văn phòng đã nhận được điện thoại từ cảnh sát.

“Cô Lâm, kết quả xét nghiệm đã có. Trong máu cô đúng là có chứa thuốc mê.”

“Bộ phận thông tin của chúng tôi cũng đã điều tra, chồng cô, Lục Minh, đã mua loại thuốc này từ một trang web nước ngoài cách đây nửa tháng.”

“Camera khách sạn cũng chứng thực lời khai của cô về Hạ Phong. Chúng tôi sẽ sớm tiến hành bắt giữ hai nghi phạm này.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói cảm ơn thì thấy Lục Minh và Hạ Phong lần lượt bước vào công ty.

Phía sau họ còn có vài người cầm điện thoại, rõ ràng đang livestream.

Tôi hít sâu một hơi:

“Hai nghi phạm hiện đang ở công ty tôi. Địa chỉ là…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.