Trong suốt thời gian tôi thu thập bằng chứng, người chồng từng cùng tôi gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vì muốn ép tôi ly hôn, đã ngang nhiên dắt tiểu tam đến tận nhà đánh tôi.
Vì muốn báo thù cho đứa con đã mất, dù có chết, tôi cũng không ký đơn ly hôn.
Hắn đánh tôi đến khi kiệt sức, sau đó vào nhà vệ sinh… đi ỉa. Ai dè, nghiệp quật đến nhanh như cơn lốc.
Chưa đầy 20 phút sau, cảnh sát giao thông, nhân viên bảo hiểm, bác sĩ, y tá, cùng một loạt phóng viên với máy ảnh chớp lia lịa đã có mặt.
Còn hắn—nằm sõng soài dưới đất, mông trần, rên rỉ thảm thiết.
Dù sao cũng từng là vợ chồng, thứ mà bác sĩ không tìm thấy để cứu hắn, tôi tiện chân đá bay đi.
Dù gì đó cũng là “thứ” duy nhất giúp hắn kéo dài mạng sống.
Còn về phần tiểu tam Từ Tĩnh Tĩnh, ngoài cái váy bị lấm bẩn ra thì chả có vết thương nào đáng kể.
Trước đây, mỗi lần hắn đánh tôi, hắn đều khen cô ta có “độ dẻo dai”, nhảy múa linh hoạt, múa gì cũng giỏi.
Giờ nhìn cô ta vặn vẹo như một cọng dây thừng bị xoắn, chắc cũng chưa đến nỗi tàn phế đâu nhỉ?
Bác sĩ yêu cầu tôi đóng trước 10 vạn.
Tôi rút thẻ ngân hàng ra quẹt thử—
Chỉ còn 10 tệ.
Tôi thản nhiên nói:
“Bác sĩ, cứ khâu vết thương lại trước đi. Mẹ hắn quen bác sĩ giỏi lắm, không tốn tiền cũng có thể cứu được.”
“Bác sĩ nào? Ở đâu? Mau gọi người ta đến!”
“Chùa Đại Lôi Âm, Phật Tổ Như Lai.”
Bác sĩ nhìn phim chụp, trầm giọng nói:
“Chân trái của bệnh nhân bị gãy nát hoàn toàn, khả năng giữ lại rất thấp. Nếu có thể dùng—”
“Không có tiền, cứ cưa đi.”
Cô y tá bên cạnh không nhịn được, lên tiếng:
“Bỏ qua thù hận đi, tiền hết có thể kiếm lại được mà.”
Tôi gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Thật ra, không phải là chúng tôi không có tiền.”
“Chủ yếu là vì hắn đã chuyển hết tiền cho tiểu tam rồi. Hay là gọi tiểu tam tỉnh lại trước đi, hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng của cô ta?”
Cô y tá liếc nhìn Từ Tĩnh Tĩnh đang nằm trên giường, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Gãy cột sống rồi, có khi cả đời này cũng không tỉnh lại được nữa.”
Tôi thở dài, nhún vai:
“Bác sĩ à, làm nhẹ tay chút khi cưa nhé.”
Khi tin tức về vụ tai nạn lên báo, người ta làm mờ mặt nạn nhân, còn chồng tôi thì bị che… ở mông.
Bác sĩ phẫu thuật suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lôi hắn từ cửa tử trở về.
Vừa tỉnh lại, tôi lập tức yêu cầu dừng thuốc giảm đau.
“Cố chịu chút đi, kiếm tiền đâu có dễ, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.”
Tôi nghĩ hắn chắc sẽ đồng tình với câu này, vì chính hắn cũng từng nói thế với tôi.
Kết quả, giữa cơn đau thấu xương, hắn gào thét khai sạch số tài sản đã chuyển đi, thậm chí còn bĩu môi bảo tôi đi đòi tiền từ tiểu tam.
Haizz, chẳng phải chỉ mất có một cái chân thôi sao, làm gì mà rên rỉ dữ vậy?
Vì tình yêu, chịu chút khổ không được à?
Sau khi tôi nộp hồ sơ lên tòa, đóng băng tài khoản ngân hàng của Từ Tĩnh Tĩnh để chuẩn bị lấy lại tiền, thì… Uông Đồ chết rồi.
Hôm đó, hắn vừa được chuyển sang phòng bệnh bình thường, tỉnh táo, mắt vẫn đảo qua đảo lại được.
Tài xế gây tai nạn hớt hải chạy đến, quỳ dưới chân giường, nước mắt lưng tròng cầu xin tôi:
“Có thể ký đơn bãi nại không?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Được thôi, cần mấy tờ?”
Vừa dứt lời, cả giường bệnh rung lên bần bật.
Uông Đồ trợn mắt, gào khàn đặc mấy tiếng, rồi… bị tôi chọc tức đến mức tắt thở.
Bác sĩ hốt hoảng lao vào cấp cứu, đuổi tôi với tài xế ra ngoài.
“Khoan đã.”
Tôi giơ tay chặn bác sĩ, rút điện thoại ra:
“Để tôi quay lại chút.”
Ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ trong đời.
Ngoài hành lang, tài xế gây tai nạn quỳ sụp xuống, khóc rống lên:
“Tôi có tội! Tôi sẽ bồi thường! Nhưng tôi chỉ có 200 vạn thôi…”
Tôi vội đỡ hắn dậy:
“Đứng lên đi, Bồ Tát.”
“Hắn ta là kẻ vô công rồi nghề, đáng giá 200 vạn.”
Tôi không có ý bỡn cợt người chết.
Chỉ là, để ép tôi ra đi tay trắng, hắn không chỉ chuyển sạch tài sản, mà còn đổi tên người đại diện công ty thành Từ Tĩnh Tĩnh.
Hắn tự khai mình là kẻ thất nghiệp, một xu cũng không chia cho tôi, thậm chí còn bắt tôi dốc nốt số tiền lương ít ỏi còn lại.
Khoản bồi thường tai nạn được tính theo thu nhập của nạn nhân.
Tông chết một giám đốc với tông chết một kẻ thất nghiệp, giá trị có như nhau không?
Vì đã ký giấy hiến xác từ trước, ngay khi Uông Đồ trút hơi thở cuối cùng, bác sĩ cúi đầu trước thi thể hắn, rồi lập tức lấy đi giác mạc, tim, gan, lá lách, phổi, thận.
Ban đầu, thi thể hắn vẫn có thể được bảo quản trong formalin để làm mẫu giảng dạy. Nhưng do tai nạn quá nghiêm trọng, cuối cùng chỉ có thể coi như rác thải y tế. Tôi đích thân lôi thẳng đến nhà hỏa táng, tống vào lò đốt.
Trong ngọn lửa rực cháy, tóc, mỡ, dầu của hắn cứ thế mà…
Xoay tròn, nhảy múa.
Tôi khép mắt lại.
Tiền bồi thường hắn chẳng kịp thấy, còn tôi thì vui sướng đếm từng tờ.
Tuyết trắng, đêm hè, tôi không ngừng lại.
Tất cả đều là tài sản hắn để lại.
Quá khứ nhục nhã, tôi giẫm nát dưới chân.
Tôi vui đến mức chỉ muốn bật nhảy, xoay người 360 độ rồi đáp xuống một chân, làm cú xoạc ngay trên đầu gã tài xế gây tai nạn, sau đó cài thêm một bông hoa đỏ cho hắn… thì bị nhân viên nhà tang lễ gọi giật lại.
Cô ta bảo:
“Hũ tro cốt có loại 5.000, 6.000, 7.000 tệ.”
Trong lúc đợi thiêu xác, tôi gọi một phần gà rán giao tận nơi, xé túi giấy da bò in hình ông già KFC, lắc lắc rồi bảo:
“Đựng đây đi.”
Nhân viên nhà tang lễ trợn trắng mắt:
“Cô hận hắn lắm hả? Bên tôi có loại hũ nhựa, giảm giá còn 200 tệ thôi.”
Tôi cười nhạt:
“Hắn giết con tôi, thế đủ chưa?”
Cô ta lặng đi một lát, rồi nói:
“Tôi giúp cô đập tro nhỏ ra nhé.”
Tôi xách túi đựng tro cốt Uông Đồ, nhét vào ba lô, để chung với tập giấy chứng nhận hiến xác.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, kết hôn có ba cái lợi—
Rút ống thở, ký giấy tờ, và ăn trọn tài sản thừa kế.
Vừa bước ra khỏi nhà tang lễ, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện—
Tiểu tam tỉnh rồi.
Từ Tĩnh Tĩnh sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng đam mê múa. Bố mẹ cô ta còng lưng gánh nợ để cho con gái học nhảy.
Nhưng yêu thích thôi thì chưa đủ, còn phải có tài năng. Nếu không thể xuất chúng, tốt nghiệp xong chẳng khác gì thất nghiệp.
Thế là cô ta bám lấy Uông Đồ.
Tiền có rồi.
Công ty có rồi.
Tình yêu cũng có rồi.
Mà liệt nửa người… cũng có luôn.
Tôi cầm xấp hồ sơ, phe phẩy trước mặt cô ta:
“Bất động sản đứng tên cô đã bị niêm phong hết rồi. Số tiền 862 vạn Uông Đồ chuyển cho cô cũng đã quay về tài khoản của tôi.
Không có ý gì đâu, chỉ là muốn khoe chút thôi.”
Từ Tĩnh Tĩnh nghiến răng:
“Tôi không tin! Tôi muốn gặp Uông Đồ! Bảo hắn lăn đến đây ngay!”
Tôi nhẹ nhàng đặt hũ tro cốt của Uông Đồ xuống gối cô ta:
“Cả túi giấy này đúng ba cân. Từ giờ, hắn sẽ mãi mãi ở bên cô rồi.”
Một người bạn đời theo đúng nghĩa đen.
Trong phòng bệnh, Từ Tĩnh Tĩnh gào thét thất thanh.
Chậc, hét sớm quá rồi.
Mới chỉ là khúc dạo đầu thôi.
Còn một vị “Đại Phật” nữa, đang trên đường tới kia.