“Xin cô, hãy cứu tôi… Đừng lấy hết tiền… Tôi còn phải phẫu thuật… Tôi muốn nhảy múa…”
Từ Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa bật khóc. Tôi nghiêng đầu, khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Nếu con tôi không bị các người hành hạ đến sảy thai, thì nó cũng đã có cơ hội được nhảy múa rồi.”
“Xin lỗi… Xin lỗi… Nhưng tôi không muốn phải nằm liệt giường suốt đời. Xin cô hãy cứu tôi, nửa đời còn lại tôi có thể làm trâu làm ngựa cho cô…”
Cô ta đã bị liệt hoàn toàn nửa thân dưới, chỉ còn mỗi cái đầu là còn cử động được. Nước mắt cứ thế trào ra, hòa cùng nước mũi, đến lau đi cũng không nổi.
Haizz, mới vài ngày trước thôi, cô ta vẫn còn là thiên nga trắng rực rỡ trên sân khấu…
Tôi chậm rãi lên tiếng:
“Đừng buồn, mọi chuyện vẫn chưa hẳn đã vô phương cứu vãn.”
Đôi mắt Từ Tĩnh Tĩnh sáng bừng lên, tràn ngập hy vọng, nhìn tôi chờ đợi.
Tôi mỉm cười:
“Tôi vừa gọi cho bố mẹ cô rồi, báo cho họ biết cô làm tiểu tam. Họ sắp đến đây đấy.”
“Yên tâm đi, tôi thì không cứu cô, nhưng họ nhất định sẽ cứu, dù có phải bán thân cũng sẽ cứu.”
Ánh mắt Từ Tĩnh Tĩnh trợn trừng, hoảng loạn nhìn tôi, rồi đột nhiên hét lên:
“Vân Kỳ, cô ác độc quá! Cô không được chết tử tế đâu! Khụ… khụ… phì!”
Cô ta cố hết sức phun một bãi nước bọt về phía tôi, đáng tiếc khoảng cách quá xa.
“Vân Kỳ, tôi cầu xin cô!” Cô ta điên cuồng cầu xin, nước mắt ràn rụa, “Đừng để bố mẹ tôi thấy tôi như thế này… Xin cô đấy… Giết tôi cũng được, nhưng đừng để họ đến… Hu hu hu…”
Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Từ Tĩnh Tĩnh lập tức cứng đờ, không dám phát ra một tiếng nào.
RẦM!
Cửa bật mở.
Nhưng người bước vào… không phải bố mẹ cô ta.
“À…” Tôi chợt nhớ ra. “Tôi còn báo cho gia đình Uông Đồ nữa.”
Người đến là mẹ chồng tôi, và một cô gái trẻ – Phùng Nguyệt. Trên tay cô ta là một đứa bé khoảng sáu tháng tuổi.
Tôi chỉ vào đứa trẻ, mỉm cười giới thiệu:
“Xin trân trọng giới thiệu, đây là con của Uông Đồ.”
Từ Tĩnh Tĩnh nhìn chằm chằm vào đứa bé, đột nhiên bật khóc nức nở.
“Đồ cầm thú! Uông Đồ, anh là đồ cầm thú! Tôi cứ tưởng mình là tiểu tam, hóa ra lại là tiểu tứ! Anh hại tôi thê thảm rồi!”
Phùng Nguyệt hừ lạnh, lườm tôi một cái rồi một tay ôm con, tay còn lại giáng thẳng một cái tát vào mặt Từ Tĩnh Tĩnh:
“Khóc cái gì mà khóc? Tiền của Uông Đồ đâu?”
Từ Tĩnh Tĩnh cười khẩy, hận đến tận xương, lạnh giọng nói:
“Cút đi! Có chết tôi cũng không nói! Đưa con cô ra đường mà nhặt rác đi, con hồ ly giật chồng! Phì!”
Phùng Nguyệt bị phun nước bọt nhưng không lên tiếng. Mẹ chồng tôi thì không nhẫn nhịn như vậy.
BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP! BỐP!
Bà giáng cho Từ Tĩnh Tĩnh mười cái tát liên tiếp.
Cô ta bị đánh đến chảy máu mũi, hai má sưng đỏ bừng, khóc thét lên đau đớn.
“Cô ta… là cô ta giữ tiền!” Từ Tĩnh Tĩnh giận dữ trợn mắt nhìn tôi.
Tôi bỗng nảy ra một ý, quyết định thử phản ứng của mẹ chồng, bèn nhún vai, vô tội đáp:
“Con vừa hỏi rồi? Uông Đồ chỉ chuyển cho cô ta có 10 vạn. Đợi lấy lại được, con sẽ chia mẹ một nửa, 5 vạn nhé?”
Từ Tĩnh Tĩnh điên tiết, gào lên:
“Đồ tiện nhân!!”
Cô ta vừa định chửi tôi, mẹ chồng đã lao tới, túm lấy miệng cô ta mà kéo mạnh, cứ như muốn xé rách đến tận mang tai.
Tôi nhìn mà thấy đau giùm, đúng là quá tàn nhẫn.
“Mày nghĩ tao ngu chắc?” Mẹ chồng tôi nghiến răng, “Con tao làm ăn lời trăm vạn, còn có cả biệt thự lớn! Mày mau khai ra ngay!”
Tim tôi lạnh toát.
Uông Đồ luôn miệng nói với tôi công ty làm ăn thua lỗ, hóa ra mọi người đều biết sự thật, chỉ có mình tôi bị lừa.
Phùng Nguyệt vẫn bế con, dịu giọng khuyên nhủ:
“Tốt nhất cô nên khai ra đi. Uông Đồ và Vân Kỳ có giấy đăng ký kết hôn, còn tôi thì có con với hắn. Dù thế nào cô cũng chẳng được gì đâu.”
Từ Tĩnh Tĩnh toàn thân bất động, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ, để mặc số phận vùi dập. Cô ta đau đớn gào khóc, nước mắt hòa cùng máu mũi, khuôn mặt sưng vù, méo mó đến đáng thương.
RẦM!
Cửa lại bật tung.
“Con gái ơi!”
Lần này, người xông vào là bố mẹ của Từ Tĩnh Tĩnh. Vừa thấy con gái nằm bất động trên giường bệnh, bị người ta hành hạ đến thê thảm, cặp vợ chồng ngoài năm mươi lập tức mất hết lý trí.
“Mụ già khốn kiếp, buông con gái tôi ra!” Mẹ của Từ Tĩnh Tĩnh gào lên, lao đến xô mạnh mẹ chồng tôi sang một bên.
Bố cô ta cũng đỏ mặt tía tai, giận dữ quát lớn:
“Các người hại con gái tôi ra nông nỗi này, tôi sẽ kiện hết!”
Phùng Nguyệt vội đặt đứa bé xuống giường bên cạnh, kéo tay áo lên, hùng hổ đứng đối diện bố Từ, gân cổ cãi lại:
“Con gái ông làm thiếp cho bố đứa bé này, ông còn mặt mũi mà đòi kiện? Đáng đời cô ta bị liệt nửa người! Nửa đời trước không biết dạy con, thì nửa đời sau hãy chuẩn bị thay bỉm cho cô ta suốt 50 năm đi! Nhớ đừng chết trước cô ta đấy!”
Câu này… độc thật sự.
Tôi nghe mà chỉ muốn đứng bật dậy vỗ tay cổ vũ.
Bố Từ tức điên, giáng thẳng một cái tát, trực tiếp đánh Phùng Nguyệt ngã lăn xuống đất.
“Dám đánh người? Bà già này liều mạng với ông!” Mẹ chồng tôi không chịu thua, lập tức lao tới.
Nhưng bất ngờ là, bà không đánh bố Từ.
Bà ta quay ngoắt người, bất thình lình bóp chặt cổ Từ Tĩnh Tĩnh, nghiến răng gằn giọng:
“Tôi bóp chết con gái ông luôn!”
Từ Tĩnh Tĩnh: “…”
Mắt cô ta trợn trừng, lưỡi thè ra, trông như sắp ngất đến nơi.
Mẹ cô ta hoảng loạn lao vào giằng tay mẹ chồng tôi ra, nhưng bà ta không buông, hai người cứ thế giằng co, cuối cùng kéo tuột cả cơ thể bất động của Từ Tĩnh Tĩnh từ trên giường rơi phịch xuống sàn nhà.
Bố Từ lại xông lên ra tay. Phùng Nguyệt cũng bật dậy, nhập hội.
Bốn người trong phòng đánh nhau loạn xạ.
Đứa bé bị tiếng la hét làm cho giật mình, khóc ré lên.
Còn Từ Tĩnh Tĩnh, thân thể mềm oặt nằm vặn vẹo dưới đất, cũng gào khóc thảm thiết.
Một bên vừa đánh, một bên vừa chửi, vừa ăn đòn lại vừa gào la inh ỏi.
Khung cảnh này…
Tôi mà không mua vé xem phim thì đúng là có lỗi với năm diễn viên xuất sắc đang góp mặt trong màn kịch này.
Đáng nói nhất là mẹ chồng tôi, không biết vô tình hay cố ý, trong lúc xô đẩy đánh nhau, bà ta liên tục giẫm lên tay, lên cánh tay, lên cả xương sườn của Từ Tĩnh Tĩnh.
Dù cô ta bị liệt nửa người, không còn cảm giác đau, nhưng mà…
Mức độ sát thương thì không lớn, nhưng độ sỉ nhục thì vô biên.
Gương mặt từng khiến bao gã đàn ông đổ rạp, giờ đây đầm đìa nước mắt, nhòe nhoẹt lem luốc, trông chẳng khác nào một quả cà chua dập nát.
Tôi tin chắc, làm tiểu tam của Uông Đồ… cô ta nhất định đã hối hận đến xanh ruột rồi.