Phải công nhận, đàn ông đúng là khỏe hơn hẳn.
Mẹ chồng tôi bị đánh cho sưng vù như củ khoai tím, đầu quấn chặt bằng băng gạc, nằm thẳng cẳng trên giường bệnh, ngay cạnh Từ Tĩnh Tĩnh.
Hai người nằm song song, thở dốc từng hơi, nhưng chẳng ai buồn nói với ai một câu nào.
Bố mẹ của Từ Tĩnh Tĩnh thì bị cảnh sát áp giải đi.
Phùng Nguyệt vì còn phải chăm con, nên may mắn thoát nạn.
Lúc cô ta tìm đến tôi, bước đi khập khiễng, mắt trái sưng húp chỉ còn lại một khe hở bé xíu, trông chẳng khác nào… một cái mông trẻ con mọc ngay trên mặt.
Cô ta gằn giọng hỏi:
“Tiền của Uông Đồ, có phải cô đã lấy lại hết rồi không?”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
“Thế sao lúc nãy còn nói dối, hại tôi bị đánh một trận nhừ tử?”
Tôi cười khẩy.
“Tôi chỉ trêu đùa tiểu tam một chút thôi, ai bảo cô ta đánh người trước làm gì?”
“Cô lấy tư cách gì mà đánh cô ta?”
Tôi nhướn mày: “Tôi là vợ hợp pháp của Uông Đồ. Còn cô là ai?”
“Di sản của Uông Đồ, liên quan gì đến cô?”
Một loạt câu hỏi khiến Phùng Nguyệt nghẹn họng.
Đúng vậy, cô ta cứ khăng khăng bảo đứa bé trong tay là con của Uông Đồ, nhưng giữa cô ta và hắn vốn chẳng có quan hệ thừa kế gì.
Bản thân Phùng Nguyệt, thực chất chỉ là kết quả của một cuộc tình vụng trộm giữa mẹ chồng tôi và một gã đàn ông lạ.
Sau khi sinh ra cô ta, hai người dắt nhau bỏ trốn, nhưng sống khổ không quen, mẹ chồng tôi đành bỏ rơi con gái khi cô ta mới năm tuổi.
Vài năm sau, bà ta tái hôn, rồi sinh ra Uông Đồ.
Mãi đến hơn chục năm sau, hai mẹ con mới nối lại liên lạc.
Nói về vai vế, miễn cưỡng có thể coi cô ta là… chị chồng cũ của tôi.
Nhưng điều đáng nói hơn cả, là đứa bé này.
Phùng Nguyệt cười đắc ý: “Đứa trẻ này là con ruột của Uông Đồ. Cả mẹ tôi và con tôi đều có quyền thừa kế.”
Đúng là một vấn đề đau đầu.
Phùng Nguyệt chẳng khác nào bản sao hoàn hảo của mẹ mình. Từ trẻ đã vụng trộm với một anh thợ cắt tóc đẹp trai, có thai, rồi bàn tính chuyện cưới xin.
Nhưng tính tới tính lui, gã thợ cắt tóc bỗng dưng biến mất, chỉ để lại hai chiếc kéo to tướng.
Đến khi cái thai quá lớn, bệnh viện chính quy không ai chịu làm phẫu thuật phá thai nữa.
Cô ta khóc lóc tìm mẹ chồng tôi vay tiền để đi bệnh viện tư phá thai.
Nhưng không ngờ, mẹ chồng tôi bỗng dưng tỏ ra nhân từ hiếm có, tận tình khuyên nhủ cô ta giữ lại đứa bé.
Không những thế, bà ta còn yêu cầu ghi tên đứa trẻ dưới danh nghĩa của Uông Đồ.
Vậy là vừa giữ được đứa bé, vừa không ảnh hưởng đến cơ hội tái giá của Phùng Nguyệt, lại giúp đứa trẻ có hộ khẩu thành phố.
Một mũi tên trúng ba đích?
Không, phải là một mũi tên trúng năm đích.
Mẹ chồng tôi không chỉ tiết kiệm được một khoản tiền phá thai, mà còn có thể đề phòng tôi chiếm đoạt tài sản của Uông Đồ về sau.
Nếu tôi dám làm loạn, bà ta sẽ nhân cơ hội này vòi vĩnh tiền nuôi cháu từ tôi.
Tính toán giỏi quá nhỉ? Nổ còn lớn hơn cả hai quả bom nguyên tử ở Nhật ngày xưa.
Nghĩ lại thì, bà ta chưa từng thật lòng yêu thương hai đứa con của mình.
Bà ta sinh chúng ra, nhưng chỉ coi như hai công cụ mà thôi.
Lúc đó, tôi vẫn còn đang chìm trong nỗi đau mất con.
Uông Đồ ngọt nhạt dỗ dành tôi nhận nuôi đứa trẻ này.
Nhưng tôi sống chết không đồng ý.
Thế nhưng, khi Phùng Nguyệt sinh con, hắn lại lén lút đến bệnh viện, làm giấy khai sinh, ghi tên cha ruột là Uông Đồ.
Làm giấy khai sinh không cần giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần chứng minh nhân dân của bố mẹ là được.
Nhưng muốn nhập hộ khẩu thì phải qua tôi.
Uông Đồ hết lần này đến lần khác tìm cách đưa đứa bé vào hộ khẩu nhà tôi. Tôi một mực từ chối.
Mãi đến khi tranh cãi đến mức nổi nóng, tôi buột miệng nói:
“Sau này anh cứ ôm đứa nhỏ đi hẹn hò với tiểu tam đi! Nhân tiện dạy cô ta làm mẹ kế, xem xem cô ta còn chịu rót sữa cho anh uống không?”
Uông Đồ sững người.
Ngay sau đó, hắn lập tức rút điện thoại ra, gọi cho mẹ hắn:
“Mẹ! Vân Kỳ nói rồi, nếu đứa bé này vào nhà mình, cô ấy sẽ giết con ngay lập tức! Con đang bận họp đây, tạm biệt!”
Vấn đề mà tôi tranh cãi suốt nửa năm, hắn chỉ mất mười giây để bác bỏ, chỉ vì tôi nhắc đến tiểu tam.
Tôi thật không ngờ, có ngày mình cũng có thể hưởng chút lợi ích từ tiểu tam.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi bắt đầu thu thập bằng chứng Uông Đồ vi phạm pháp luật và đạo đức.
Hắn nhiều lần ép tôi ly hôn không thành, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, dẫn tiểu tam đến tận nhà đánh tôi một trận.
Sau đó, hắn vào nhà vệ sinh…
Rồi bị xe tải đâm chết.
“Đây không phải con của Uông Đồ! Chúng tôi chưa bao giờ làm thủ tục nhận nuôi hợp pháp!”
Tôi lớn tiếng phản bác.
Phùng Nguyệt lại cười tươi rói, giọng điệu đầy thách thức:
“Uông Đồ chết rồi, không còn DNA để chứng minh đứa bé này không phải con hắn. Dù sao trên giấy khai sinh, phần tên cha vẫn ghi là Uông Đồ. Có ấm ức gì thì đi mà nói với tòa án đi! Ha ha ha!”
Tôi cũng cười, nhưng là cười khẩy:
“Không đưa đấy! Có giỏi thì kiện tôi đi!”
Và cô ta… thật sự đi kiện tôi.
Trên tòa, Phùng Nguyệt nhập vai nạn nhân đáng thương, kể lể rằng cô ta và Uông Đồ từng yêu nhau sâu đậm, rồi bị lừa mang thai, cuối cùng bị ruồng bỏ. Một câu chuyện đầy bi kịch, nước mắt lã chã, diễn sâu đến mức tôi suýt vỗ tay khen ngợi.
Tôi không cam chịu, ra sức phản bác, bóc trần hết mọi chuyện về cô ta và mẹ cô ta, đồng thời yêu cầu xét nghiệm ADN để chứng thực huyết thống.
Tất nhiên, bọn họ có cho vàng cũng không dám làm.
Vì thế, tôi thua kiện ở phiên tòa sơ thẩm.
Phùng Nguyệt đắc ý tiếp tục kháng cáo.
Phiên tòa phúc thẩm, tôi lại thua.
Nhưng tôi cứ… không chịu trả tiền.
Cho đến khi vụ kiện của bố mẹ Từ Tĩnh Tĩnh chống lại tôi bước vào giai đoạn quyết định, tôi liền nhanh chóng phân chia tài sản cho mẹ chồng cũ và Phùng Nguyệt.
Đúng vậy, bố mẹ của Từ Tĩnh Tĩnh cũng kiện tôi.
Họ cho rằng con gái họ bị Uông Đồ lừa gạt, hôm đó đến nhà tôi cũng là bị hắn dụ dỗ, đánh tôi cũng là bị hắn xúi giục, cuối cùng chịu kết cục bi thảm. Vì vậy, họ yêu cầu tôi bồi thường chi phí điều trị.
Sơ thẩm, tôi lại thua.
Tòa yêu cầu tôi phải chịu 5% chi phí y tế.
Có lẽ đây là mức bồi thường “nhân đạo” mà thẩm phán dành cho Từ Tĩnh Tĩnh.
Không sao, tôi có thể kháng cáo.
Vì tốt bụng, tôi còn có ý nhắc nhở họ:
“Công ty của chồng tôi vẫn đứng tên Từ Tĩnh Tĩnh, hay là chuyển sang tên tôi trước đã?”
Mẹ cô ta lập tức nhổ thẳng một bãi nước bọt vào tôi, gằn giọng:
“Đó là công ty con gái tôi cùng chồng cô chung tay gây dựng! Đó là sự nghiệp của bọn họ! Liên quan gì đến cô?”
Ồ, thế à?
Chuyện trong váy, thì Từ Tĩnh Tĩnh bị lừa gạt.
Chuyện ngoài váy, thì cô ta lại tự lập tự cường.
Vậy đừng trách tôi không khách sáo.
Tôi biết chắc ở phiên phúc thẩm, mình vẫn phải bồi thường một ít cho Từ Tĩnh Tĩnh, nhưng sẽ không nhiều.
Nhưng tôi cứ không muốn trả.
Ngay trước ngày mở phiên tòa, tôi đã chia hết tiền cho mẹ chồng cũ và Phùng Nguyệt.
Sau đó, tôi đứng trước tòa, giọng điệu đầy khổ sở:
“Tài sản của Uông Đồ đâu phải mình tôi hưởng. Còn có mẹ hắn, còn có cả đứa con riêng của hắn. Tôi đã chia hết tiền cho họ rồi! Sao lại chỉ kiện mỗi mình tôi? Sao bắt mình tôi trả tiền?”
Phiên phúc thẩm, tòa bác bỏ đơn kiện của bố mẹ Từ Tĩnh Tĩnh.