Mất Trí Nhưng Không Mất Anh

Chương 5



Tôi thèm thu lại tất cả những nụ hôn đã lỡ suốt bao năm qua.

Nhưng chỉ một đêm thôi—

Không đủ.

Thời gian quá ít.

Phỉ Xí chạm nhẹ vào trán tôi, giọng dỗ dành như đang vỗ về trẻ con:

“Dĩ Gia, nghỉ một lúc đi.”

Nghỉ ngơi á? Đừng có đùa!

Hắn không hiểu—

Đây là chuyến cuối cùng trong chuyến du hành về quá khứ của tôi trước khi lên đường sang thế giới bên kia.

Năm đó, sau khi giả say để tỏ tình mà bị Phỉ Xí từ chối thẳng thừng, tôi tuyệt vọng đến mức chỉ cần nhìn thấy tên hắn cũng đủ khiến tôi lên cơn đau tim.

Thế nên, tôi chủ động xin điều chuyển công tác, dọn đến một nơi không có lấy một dấu chân nào của hắn.

Tự cách ly với thế giới của hắn, cắt đứt mọi liên lạc.

Nửa năm trời, tôi không nghe một tin tức gì về hắn.

Mãi đến khi Phỉ An ghé qua thăm tôi trong chuyến công tác, tiện mồm vứt cho tôi một quả bom nguyên tử:

“Anh tôi sắp cưới rồi. Đầu tháng sau về ăn cỗ không?”

Tay tôi run lên, tách cà phê rơi xuống đất cái choang!

Tôi lúng túng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, đứng lên lại đập đầu vào cạnh bàn cái cốp!

Thế là tôi nằm thẳng cẳng dưới sàn, một tay ôm đầu, xung quanh là một đống lộn xộn.

Phỉ An tái mặt, sốt sắng hỏi:

“Cậu không sao chứ?”

Không. Tôi toang rồi.

Tôi mãi mãi không ổn nữa.

“Sao cậu lại khóc?”


Trên chiếc giường khách sạn lộn xộn, Phỉ Xí cuống cuồng ôm lấy tôi, giọng hoảng hốt.

“Đau lắm à?”

Tôi nấc lên không nói thành lời.

“Phỉ Xí…”

“Anh đây.”

Hắn vội vàng vươn tay lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, vừa dịu dàng lau nước mắt vừa hôn lên trán tôi.

“Lần sau nhé. Lần sau anh nhất định chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.”

Tôi lườm hắn:

“Lần sau là bao giờ?”

“Mai.”

Hắn nói chắc nịch, giọng trầm ấm như đang đọc lời thề hứa.

“Tan làm xong, qua nhà anh đi. Anh vừa học được cách làm sườn sốt mận. Với cả cái trò chơi lần trước em bỏ dở, anh vẫn chưa động vào.”

“Được.”

“Mai em sẽ không đau nữa, anh hứa.”

“Được.”

Nhưng đầu tôi đau quá.

Cơn ù tai càng lúc càng dữ dội, khó chịu đến mức phát điên.

Máy bay… sắp rơi rồi sao?

Tôi hốt hoảng siết chặt lấy hắn, giọng run rẩy.

“Phỉ Xí… Em sợ lắm.”

Em không muốn chết.

Phỉ Xí không đáp lại tôi nữa.


Trời tảng sáng bỗng đổ mưa.

Tiếng mưa tí tách, không lớn nhưng cứ lải nhải như bài ca muôn thuở của đài dự báo thời tiết.

Quản lý lễ cưới gọi đến, giọng điệu hết sức khéo léo: nếu đến chiều trời vẫn mưa thì khỏi bày vẽ ngoài trời, chuyển sang phương án trong nhà cho lành.

Phỉ Xí phẩy tay, giọng thản nhiên:

“Không vấn đề gì, cứ làm theo kế hoạch B.”

Nói xong, hắn cúp máy, nhấc ly rượu lên.

Viên đá va vào thành ly, phát ra tiếng cạch cạch giòn tan. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn vẫn thấy khó chịu vờ lờ.

Cảm giác như có thứ gì đang đè chặt lên ngực, khiến hắn phải hít một hơi thật sâu mới ép được nỗi bức bối xuống.

Hắn đưa tay day day thái dương.

Cả đêm mất ngủ, đầu giật giật từng hồi như ai gõ trống trong não.

Không chịu nổi nữa, hắn dứt khoát đứng dậy, vớ lấy áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài.

“Tôi đi đón Dĩ Gia.”

Đầu dây bên kia, Phỉ An im lặng mấy giây, rồi thở dài:

“Giờ này á? Mới sáng sớm, anh cả còn chưa dậy đâu. Nếu sốt ruột quá thì ra ngoài chạy vài vòng đi.”

Chạy rồi.

Hắn đã chạy tám vòng.

“Quy trình em lo đi. Anh ra ngoài đây.”


Cửa gara chậm rãi mở lên.

Phỉ Xí khởi động xe, trước mắt là một màn mưa trắng xóa kéo dài vô tận.

Phỉ An lắc đầu, hừ một tiếng:

“Làm gì thì làm sớm, đợi đến lúc này mới cuống cuồng, đúng là đồ nhát gan.”

Lần hiếm hoi, Phỉ Xí không phản bác mà còn gật đầu đồng ý:

“Thế nên lần này, anh sẽ đi sớm hơn.”


Hắn đến sân bay.

Cứ tưởng chờ ở đây sẽ giúp tâm trạng bình ổn hơn, ai dè càng ngồi càng sốt ruột.

Mở điện thoại, hắn liên tục kiểm tra cập nhật chuyến bay.

Đã cất cánh rồi.

Chỉ vài tiếng nữa là gặp được cô ấy.

Hắn không thể ngồi yên.

Bàn tay theo thói quen rút một tờ khăn giấy, lần thứ không biết bao nhiêu, cẩn thận lau ghế phụ.

Nhưng rồi đột nhiên khựng lại—

Lâm Dĩ Gia có thể không muốn ngồi cạnh hắn.

Thế là hắn lại chui xuống ghế sau, tiếp tục lau dọn.

Mãi đến khi trong xe bắt đầu dậy lên mùi hương nồng nặc.

Chết thật, lúc trước đã do dự nửa ngày mới chọn loại này, nhưng giờ ngửi lại… có vẻ không bằng loại kia.

Vẫn còn thời gian.

Hắn lập tức đạp ga, phi thẳng đến cửa hàng nước hoa xe hơi.

Để chắc ăn, hắn mua luôn tất cả các mùi còn lại.

Lâm Dĩ Gia bay lâu như thế, chắc đói lả ra rồi.

Hắn nghĩ ngợi một lúc, tiện tay lấy thêm một gói mơ ngâm.

Nhưng ăn mơ nhiều không tốt cho dạ dày, phải chuẩn bị thêm đồ uống nữa.

Hắn đảo mắt một vòng, nhìn thấy một cửa hàng trái cây.

So với cà phê hay trà sữa dễ biến vị khi để lâu, trái cây đúng là lựa chọn an toàn hơn.

Hắn đứng trước quầy, tỉ mẩn chọn từng quả một.

Bên cạnh, ông chủ đang buôn chuyện với hàng xóm, còn một đứa trẻ thì ầm ĩ kêu la.

Ông chủ phát bực, tiện tay dúi luôn điện thoại vào tay thằng bé cho nó nín.

Thằng bé lập tức im lặng.

Nhưng thay vào đó, tiếng nhạc nền chói tai từ mấy cái video ngắn bắt đầu vang lên.

Chưa đến ba mươi giây, thằng bé đột nhiên ré lên:

“Mẹ ơi, máy bay rơi rồi—!!!”


Cả đời này, Phỉ Xí chỉ mua xổ số đúng một lần.

Hôm đó, hắn đi cùng Lâm Dĩ Gia.

Hắn bĩu môi, khinh bỉ:

“Em đâu có thiếu tiền.”

Lâm Dĩ Gia chậm rãi so từng con số, mỉm cười:

“Anh không hiểu rồi. Đây là máy kiểm tra vận may. Nếu em trúng, em sẽ làm một chuyện rất lớn.”

“Chuyện lớn gì?”

Lâm Dĩ Gia không nói.

Cuối cùng, em ấy không trúng.

Còn bây giờ…

Phỉ Xí cầm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào màn hình.

Từng con số, từng chữ cái…

Tất cả đều trùng khớp.

Số hiệu chuyến bay đã thuộc lòng, hoàn toàn trùng với tin tức trên báo.

Trùng khớp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.