“Sếp lớn cứ rót lia lịa, từ chối cũng không xong.”
Đồng nghiệp thấy tôi có người quen lo cho rồi thì yên tâm chuồn thẳng.
Phỉ Xí vòng tay qua eo tôi, tay còn lại lôi thẻ phòng ra quẹt.
Tôi dụi đầu vào vai hắn, hít một hơi—mùi hương nhàn nhạt, thanh thanh, mát mẻ dễ chịu.
“Còn lết được không?”
Tôi lí nhí trả lời.
“Đúng là dở tệ, không biết lượng sức à?”
Không đợi tôi phản bác, hắn dùng vai đẩy cửa phòng, hơi khom người rồi bế bổng tôi lên.
Cánh tay rắn chắc, lồng ngực vững chãi.
Đặt tôi xuống giường, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“Em chả say tẹo nào.”
“Ừ, tôi không say.”
“Ừ đúng rồi, tỉnh như sáo luôn.”
Hắn bực bội đáp, đưa tay định tháo giày cho tôi nhưng lại khựng lại.
Bởi vì hắn phát hiện—
Tôi thực sự không say.
Mắt sáng rực, thậm chí còn cười với hắn.
Phỉ Xí không biết, có rất nhiều, rất nhiều đêm…
Tôi chỉ có thể dựa vào men rượu để tống cổ hắn ra khỏi giấc mơ của mình.
Thế nên, tửu lượng của tôi chưa bao giờ là vấn đề. Chuyện này chả đáng để nhắc đến.
Trước đây, tôi giả vờ say là vì thuận theo tình thế. Nhưng lần này, tôi chả buồn diễn nữa.
“Thế bám riết lấy lão kia như đỉa đói là có ý gì?”
Tôi thản nhiên nhún vai:
“Giả vờ tận tâm với công việc thôi mà ~ Đến cuối năm thăng chức tăng lương không còn là giấc mộng xa vời nữa.”
Phỉ Xí khẽ bật cười, chậc một tiếng:
“Lươn lẹo hơn rồi đấy. Diễn cũng đạt phết nhỉ?”
Vừa nói, hắn vừa kéo ghế ra, ngồi xuống trước mặt tôi.
“Tôi còn bị em lừa nữa, đặt hẳn canh giải rượu cho em đây này.”
… Canh giải rượu?
Tôi không nhớ có vụ này.
Tôi chỉ nhớ… lúc đó, tôi căng thẳng đến mức sắp phát điên, cả đầu óc chỉ nghĩ đến một chuyện—làm thế nào để dụ hắn tự tay cởi đồ của tôi.
Đáng tiếc, kế hoạch thất bại thảm hại.
Hắn không những không cởi, mà còn chỉnh lại dây áo cho tôi nữa.
“Em uống nhiều rồi, ngủ đi.”
Chỉ để lại một câu như vậy rồi bỏ ra ngoài.
Mãi sau này, tôi mới biết hắn không thực sự đi, mà ngồi ngoài cửa suốt đêm.
Nhưng lúc ấy, tôi chỉ biết một điều—
Bị từ chối trắng trợn khi đã mặt dày chủ động như thế… đúng là một cú sốc mang tính hủy diệt.
Không muốn nghĩ lại đêm đó nữa, tôi ngước mắt nhìn hắn:
“Vậy ra anh nhìn thấy tôi từ lúc ở nhà hàng rồi?”
“Ừ.”
Hắn thản nhiên đáp.
“Tôi biết cái lão tổng giám đốc đó, tai tiếng không vừa. Nam nữ đều không tha. Em nên cẩn thận một chút.”
“Thật á? Cảm ơn đã nhắc.”
Phỉ Xí… thay đổi nhiều thật.
Trước đây gặp hắn suốt, tôi cũng chả mấy để ý.
Nhưng lần này, khi một lần nữa nhìn lại quãng đời thiếu niên và đại học của hắn, tôi mới nhận ra—
Hắn đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Cái vẻ ngông nghênh, bất cần khi xưa giờ được thu lại gọn gàng trong bộ vest chỉnh tề.
Tôi thoáng hoảng hốt.
Ngày mai, trong lễ đính hôn, hắn cũng sẽ mặc vest, thắt cà vạt chứ?
À…
Không có “ngày mai” nào hết.
“Nghĩ gì mà thần người ra thế?”
Hắn giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, khóe môi hơi nhếch lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười đó, rồi đột nhiên buột miệng:
“Anh thắt cà vạt đẹp thật đấy.”
Phỉ Xí hơi sững lại, cúi đầu nhìn cổ áo mình.
“Thế à? Chẳng phải ai cũng thắt như vậy sao?”
Ánh mắt hắn dừng lại trên cổ áo tôi, rồi bật cười:
“Muốn tôi dạy thì cứ nói.”
“Con gái cũng nên biết thắt cà vạt mà.”
Nói rồi, hắn dứt khoát tháo cà vạt ra, vòng lên cổ tôi.
“Đầu tiên là như này… giữ chỗ này, vòng qua đây…”
Hắn thực sự đang dạy tôi cách thắt.
Nhưng tôi… chẳng nghe lọt chữ nào.
Chỉ cảm nhận được hơi ấm còn vương trên lớp vải.
“Phỉ Xí, trên cà vạt anh… vẫn còn hơi ấm của anh.”
Thật ấm áp.
Phỉ Xí khựng tay.
Lần này, có lẽ là cái nút thắt xấu nhất đời hắn.
Chuông phục vụ vang lên, nhân viên bưng bát canh giải rượu đến.
Tự dưng, hắn bận rộn lạ thường—
Bận thổi nguội chén canh.
Bận lướt điện thoại.
Bận đếm số tầng của cái tòa nhà đối diện.
Hắn cứ lảng đi, nhất quyết không chịu nhìn tôi.
Đợi canh nguội bớt, hắn mới đưa qua.
“Dù không say cũng nên uống chút đi, tốt cho sức khỏe.”
Tôi nhấp một ngụm, mặt nhăn tít.
“Dở ẹc.”
Phỉ Xí thoáng sững lại, bèn cầm muỗng múc một ít nếm thử.
“Vẫn bình thường mà? Canh giải rượu nào chả thế.”
Nhìn tôi cứ dán mắt vào chiếc muỗng, hắn chợt khựng lại, ngập ngừng.
“Xin lỗi, tôi không để ý, để tôi đi rửa.”
Tôi túm luôn cổ tay hắn.
“Rửa gì mà rửa?”
“Bẩn rồi.” Hắn đáp gọn lỏn.
Tôi cười khẽ.
“Bẩn á? Anh quên rồi à? Chúng ta từng hôn nhau đấy. Đêm mất điện ấy.”
Câu này vừa dứt, cả người Phỉ Xí cứng đờ. Giọng hắn căng như dây đàn sắp đứt.
“Em… vẫn còn để ý chuyện đó sao? Xin lỗi, khi đó tôi chỉ là… nhất thời kích động.”
Nếu chưa từng trải qua một lần, tôi có khi đã tin sái cổ rồi.
Tôi siết chặt tay, ngước lên nhìn hắn, quyết không để hắn né tránh.
“Nói dối. Kích động mà hôn lâu như thế được à?”
Yết hầu hắn trượt lên xuống, nhưng miệng lại không thốt ra nổi chữ nào.
Đừng có im lặng.
Đừng có nuốt lời xuống nữa.
Tôi hít sâu, dồn hắn đến cùng:
“Tại sao lại phải lừa tôi?”
Phỉ Xí không trả lời.
Thế nên, hắn nhìn đi đâu, tôi liền chắn ngay hướng đó.
Hắn hết đường trốn, đành nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
“Bởi vì… sau đêm đó, em lặn mất tăm ba ngày. Ở nhà mà bảo không có. Tôi đứng chờ trước cửa, rồi nghe em nói… sợ hãi.
“Tôi không muốn chúng ta trở thành người xa lạ.”
Tôi chết sững.
Không phải! Không phải như thế!
“Tại sao anh không hỏi tôi nghĩ gì?”
“Đừng nói nữa, Dĩ Gia.”
Giọng hắn run rẩy, mang theo chút van xin.
“Đừng nói nữa. Từ trước đến giờ, điều tôi mong muốn chưa từng thay đổi. Cứ thế này đi, được không? Chúng ta cứ như hiện tại là đủ rồi.”
Một hiểu lầm, bị chôn vùi bởi sự im lặng, cứ thế lớn dần đến mức không còn cứu vãn nổi.
Nó xé toạc một vực thẳm giữa chúng tôi, nuốt chửng cả quãng thanh xuân lẽ ra có thể thuộc về nhau.
Đáng lẽ, chúng tôi đã có thể ở bên nhau.
Nhưng khoảng thời gian đáng lẽ thuộc về chúng tôi, lại bị một cái cớ cỏn con này xóa sạch.
Tôi bật cười, giọng nghẹn nghẹn:
“Phỉ Xí, sự thật là đêm đó tôi kích động quá, đứng hóng gió ngoài ban công nên sốt cao.
“Người nhếch nhác, mặt mũi xanh lét, không dám để anh thấy.
“Cũng không biết phải đối diện thế nào, nên mới trốn vài ngày.
“Còn câu ‘sợ hãi’ mà anh nghe—tôi chẳng nhớ mình nói bao giờ. Chắc do bà giúp việc trong nhà sắc thuốc suốt mấy ngày liền, khiến tôi cứ ngửi thấy là muốn nôn.”
Tôi định nói gì đó với anh, nhưng cuối cùng lại chỉ nghe được một câu nhẹ bẫng:
“Chỉ là nhất thời bốc đồng thôi.”
Những người không dám thành thật với lòng mình, cuối cùng đều bị số phận trừng trị một cách tàn nhẫn.
Phỉ Xí đứng yên, hai tay buông thõng bên người, mặt mũi không rõ là cảm xúc gì.
Không có vui mừng khi được đáp lại.
Không có hối hận khi hiểu lầm được hóa giải.
Chỉ có… mông lung.
Tôi hiểu cảm giác đó.
Bởi khi được sống lại quãng thời gian này, chính tôi cũng không ít lần hoang mang.
Chỉ vì một chuyện cỏn con, mà chúng tôi bỏ lỡ nhau sao?
Chỉ vì một hiểu lầm vớ vẩn thế này…?
Phỉ Xí nhìn tôi, giọng khàn đi:
“Lâm Dĩ Gia, em thật sự không say à?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi cong môi:
“Phỉ Xí, em thích anh. Rất lâu, rất lâu rồi.”
Đồng tử hắn co rút lại.