Mệnh Định Nan Vi

Chương 7



Chưa đầy một tháng, tin dữ đã truyền đến—lão gia qua đời.

Ta đưa tiểu thư về chịu tang, tiễn đưa phụ thân muội ấy đoạn đường cuối cùng.

Ôn Quân mặc đồ tang, sắc mặt tiều tụy, dưới mắt hằn lên quầng xanh nhạt, rõ ràng là đã thức trắng suốt đêm.

Chàng kéo ta sang một bên, giọng trầm thấp: “Phụ thân để lại cho nàng một vật.”

Thứ lão gia giao lại cho ta, là một con dấu nhỏ bằng đá huyết gà.

“Đây là vật gia truyền, phụ thân nhờ ta chuyển cho nàng. Người nói nàng hãy đem bán đi, đổi chút ngân lượng mà bồi bổ thân thể.”

Chàng thoáng dừng lại, rồi nói tiếp: “Phụ thân đi rồi, Chiêu Chiêu tất nhiên đau lòng. Ta nhờ nàng thay ta an ủi muội ấy.”

Ta nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Quân, khẽ vỗ lưng chàng:

“Chiêu Chiêu đau lòng, lẽ nào chàng không đau lòng sao?”

“Thiếu gia, hãy dựa vào vai ta đi, ta ở đây.”

Thân thể Ôn Quân thoạt đầu khẽ cứng lại, nhưng rồi dần dần thả lỏng, tựa vào lòng ta. Giọng chàng trầm trầm, phảng phất chút run rẩy:

“A Hà, Chu Văn Toàn quả thực đã cấu kết với người Kim. Ninh Cổ Tháp sắp đại loạn, nơi này không thể ở lâu, hai người mau chóng hồi kinh.”

Ta khẽ vuốt ve gò má chàng, nhẹ giọng đáp: “Được.”

Vốn dĩ, sau khi an táng lão gia, ta sẽ lập tức đưa tiểu thư hồi kinh.

Trước đó, ta đã gửi thư cho Xuân Lan, nàng ấy đồng ý sẽ chăm sóc tiểu thư thay ta.

Hôm nay, Xuân Lan khoác áo choàng dày, đích thân tới Ninh Cổ Tháp đón người.

Nàng nhìn ta, chần chừ một lát rồi hỏi: “Thiếu gia… chàng ấy thế nào rồi?”

Ta thành thật đáp: “Chàng ấy vẫn ổn, vẫn có thể chống đỡ.”

Xuân Lan khẽ gật đầu, thở dài, sau đó lại gọi ta: “Ngươi không cùng về sao?”

Ta giúp tiểu thư cài chặt áo choàng, lặng lẽ nhét viên ngọc bội huyết thạch vào ngực muội ấy, rồi tiễn nàng lên xe ngựa.

“Tiểu thư, đợi qua mùa xuân, ta sẽ tới đón người.”

Xuân Lan trừng mắt nhìn ta: “Mùa đông ở Ninh Cổ Tháp lạnh thấu xương, ngươi nhất quyết muốn ở lại đón đông sao?”

Ta bật cười, vội vàng kéo rèm xe, phất tay tiễn họ:

“Đúng vậy, đúng vậy! Ta thích cái nơi lạnh đến mức có thể làm đông cứng cả tai này!”

Xuân Lan không biết, phu nhân và Ôn Quân… tất cả bọn họ đều sẽ chết trong mùa đông năm nay tại Ninh Cổ Tháp.

Ta phải ở lại, mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.

Phủ nha chiêu mộ gia nô.

Ta dùng đao rạch một đường trên mặt, vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe môi.

Quản sự ban đầu chê ta dung mạo xấu xí, không muốn thu nhận. Song gần đây phủ nha thực sự thiếu người, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhận ta vào.

Ôn Quân vừa nhìn thấy ta liền thoáng ngẩn người, thấp giọng hỏi:

“Không phải nói sẽ hồi kinh sao? Cớ gì lại chạy tới đây?”

Ta khẽ mỉm cười, đáp:

“Ta đã nhờ Xuân Lan đưa tiểu thư hồi kinh. Tiểu thư vẫn bình an vô sự, chàng cứ yên tâm.”

Nghe vậy, sắc mặt Ôn Quân lập tức trầm xuống, giọng nói mang theo mấy phần tức giận:

“Ta đương nhiên yên tâm về Chiêu Chiêu, điều ta lo lắng là nàng!”

“Nơi này hiểm ác trùng trùng, ta đã dặn nàng mau chóng rời đi, vậy mà nàng thì hay lắm, lại chủ động dấn thân vào chốn phong ba.”

Ta vội vã dâng lên chiếc bánh ngọt giấu trong ngực, khẽ cười nói:

“Thiếu gia đừng giận. Ta cũng không yên tâm về chàng, nghĩ rằng ở gần chàng, còn có thể nương tựa lẫn nhau.”

“Huống hồ, thiếu gia xem, bộ dạng ta bây giờ xấu xí thế này, bọn họ tất nhiên sẽ không để mắt đến ta.”

Ôn Quân đưa tay vuốt nhẹ vết sẹo trên mặt ta, ánh mắt thâm trầm, giọng nói mang theo chút bi thương:

“Vì ở lại bên ta, nàng cam tâm hủy hoại nửa bên dung nhan, như vậy… thực sự đáng giá sao?”

Ta mỉm cười, ánh mắt kiên định:

“Vậy thiếu gia có chê ta xấu không?”

Chàng giật mình, vội vàng lắc đầu:

“Nói bậy! Trong mắt ta, A Hà chính là cô nương xinh đẹp nhất trên đời.”

Ta cười khẽ: “Vậy thì đáng giá.”


Chiến sự giữa Đại Dận và nước Kim ngày càng khốc liệt, hai bên thắng thua đan xen.

Mà giữa cảnh binh đao loạn lạc, không ít nữ tử Đại Dận lần lượt bị đưa sang nước Kim.

Ban đầu chỉ là nữ nô, nhưng sau đó, ngay cả dân nữ cũng liên tiếp mất tích không rõ tung tích.

Trong phủ nha dần xuất hiện vài gương mặt lạ lẫm, nói thứ phương ngữ ta chưa từng nghe qua.

Ôn Quân thấp giọng nói: “Bọn chúng đều là người Kim.”

Chúng ta đều biết Chu Văn Toàn có ý đồ phản quốc, nhưng chẳng ai có cách nào đối phó hắn.

Hắn cùng hoàng thượng vốn là bằng hữu từ thuở thiếu thời, tố cáo suông tất nhiên vô dụng.

Gần đây, Ôn Quân vẫn luôn âm thầm thu thập chứng cứ phản quốc của hắn.

Song ngay cả khi đã có chứng cứ trong tay, việc trình lên hoàng thượng lại là một chuyện khó khăn khác.

May mắn thay, trời cao không tuyệt đường người.

Chiến sự Đông Bắc liên miên ròng rã, triều đình cuối cùng cũng để mắt tới.

Hoàng thượng hạ chỉ phái Duệ Vương xuất chinh, cổ vũ tam quân, khích lệ sĩ khí.

Ngày mai, Duệ Vương sẽ đến Ninh Cổ Tháp, phủ nha mở tiệc chiêu đãi.

Ôn Quân cẩn trọng viết từng chữ lên giấy, đoạn đặt vào phong thư niêm phong cẩn mật.

Ta biết, chàng muốn đem chứng cứ tội ác của Chu Văn Toàn trình lên Duệ Vương.

Đêm trước khi Duệ Vương tới, trời đổ trận tuyết lớn.

Ôn Quân và ta sóng vai bước đi giữa trời tuyết trắng xóa. Chàng khe khẽ nắm lấy tay ta, giọng trầm thấp vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch:

“A Hà, nàng còn nhớ Tết Thượng Nguyên năm ấy không?”

Đương nhiên là nhớ.

Năm đó, Ôn Quân từng nói có chuyện muốn nói với ta. Chỉ tiếc, Ôn gia xảy ra biến cố, chàng chưa kịp mở lời, câu chuyện năm xưa cũng từ đó mà khép lại.

Nay, giữa trời tuyết lạnh, chàng đứng trước mặt ta, nhẹ nhàng nhắc lại chuyện cũ.

“Thiếu gia muốn nói điều gì?”

Ôn Quân nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt ôn nhu tựa ánh đèn lồng mờ ảo trong đêm.

Giọng chàng khẽ vang, mềm mại hơn cả tuyết rơi đầy trên mặt đất:

“Ta vốn muốn nói với nàng… rằng ta thích nàng.”

“Nhưng hôm ấy, nàng đã đoạt trước lời ta, nói ra những điều ta muốn nói.”

Chàng đưa tay phủi những bông tuyết vương trên tóc ta, rồi cúi đầu, khẽ đặt môi lên vết sẹo ngoằn ngoèo nơi má.

“A Hà, nếu ngày mai mọi chuyện suôn sẻ, ta có thể giữ được một mạng, đợi khi rời khỏi Ninh Cổ Tháp, ta sẽ cầu hôn nàng, được chăng?”

Ta đưa tay ôm lấy eo chàng, nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực vững chãi, lắng nghe nhịp tim chàng trầm ổn mà kiên định.

Khẽ khàng, ta đáp:

“Ôn Quân, cẩn thận mọi bề… Ta đợi chàng đến cưới ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.