Mệnh Định Nan Vi

Chương 6



Lúc cất lời lần nữa, chàng đã khẽ đổi chủ đề: “A Hà, chúng ta đều bình an. Dạo gần đây biên cảnh không yên, nàng mau rời đi thì hơn.”

Ta khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Thiếu gia, lần này ta đến, là để đón chàng cùng đi.”

Dẫu Ôn Quân bao lần bảo ta đổi cách xưng hô, ta vẫn quen miệng gọi chàng là “thiếu gia.”

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, ta đã bật cười: “Ta đã gom đủ ba trăm lượng vàng, lần này có thể đưa một người đi.”

“Số bạc còn lại, ta sẽ từ từ gom góp, rồi lần lượt đón mọi người về.”

Ta ngỡ rằng bọn họ sẽ vui mừng, nhưng căn phòng bỗng chốc chìm vào lặng lẽ.

Hốc mắt Ôn Quân đỏ lên, giọng khàn đặc: “Ba trăm lượng vàng… tận ba trăm lượng vàng… A Hà, muội đã chịu bao nhiêu khổ sở mới gom được chừng ấy?”

“Kinh thành lắm kẻ quyền quý, muội xem tướng cho bọn họ, tiền thưởng cũng nhiều. Hơn nữa, Xuân Lan cũng góp không ít, giúp đỡ ta rất nhiều.”

Vừa đáp, ta vừa vô thức giấu tay ra sau, sợ chàng trông thấy những vết sẹo trên đó.

Bọn quyền quý thích nghe lời thuận tai, nhưng khi xem tướng, ta không thể nói dối.

Lần trước, ta phán một vị thị lang sẽ bỏ mạng trên giường một nữ nhân. Hắn tức giận không thôi, sai người đánh ta một trận thừa sống thiếu chết.

May thay, ba ngày sau, hắn bị tiểu thiếp đâm chết ngay trên giường. Nghĩ lại cũng coi như trời cao có mắt.

“Đừng giấu ta.” Ôn Quân khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu ta, sau đó kéo ta ra ngoài sân nhỏ.

Lúc này, trong trời đất chỉ còn hai chúng ta.

Đêm thu buông xuống, hôm nay không có sao, chỉ có ánh trăng lặng lẽ treo cao. Từ xa, ánh đèn leo lét, mơ hồ như ảo ảnh.

Chàng đứng trước mặt ta, hơi thở gần trong gang tấc, đôi mắt hổ phách in bóng dáng ta.

Tim ta đập rộn ràng, như con nai nhỏ bị kinh động. Một thứ cảm xúc lặng lẽ dâng trào giữa hai người.

Một lát sau, Ôn Quân khẽ cất lời: “A Hà, ta có thể… ôm nàng một cái không?”

Ta không đáp, chỉ nhẹ nhàng nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ chàng.

Chàng chậm rãi đặt tay lên eo ta, rồi cúi đầu, trán khẽ chạm vào trán ta.

Không ai nói lời nào. Ta dựa cằm lên vai chàng, còn chàng thì nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng ta, tựa như xoa dịu đi tất cả mỏi mệt.

Một lúc sau, chàng chợt hỏi: “A Hà, nàng xem tướng cho bao người, nhưng chưa từng nói kết cục của ta.”

“Kết cục của ta… có phải không tốt không?”

Tim ta khẽ run lên một nhịp, vội vàng lắc đầu: “Thiếu gia nói gì vậy?”

“Thiếu gia tốt như vậy, đương nhiên sẽ bình an đến già.”

Giọng Ôn Quân trầm thấp: “A Hà, nàng lại gạt ta rồi.”

“Sao lại gạt chàng chứ?”

Dẫu vận mệnh chàng đã được định sẵn, ta cũng nguyện dốc hết sức mình để viết lại kết cục ấy.

“Ta không phải đã đến để đón thiếu gia rời đi rồi sao?”

Thân thể Ôn Quân hơi cứng lại, một khắc sau, chàng cúi người, đặt lên trán ta một nụ hôn khẽ tựa tuyết rơi.

Chàng khẽ thì thầm, giọng nói khàn khàn như mắc nghẹn: “A Hà… xin lỗi, có lẽ… ta không thể đi cùng nàng được nữa.”

Lời của Ôn Quân khiến ta thoáng sững sờ.

Trong khoảnh khắc, tia hy vọng vừa nhen nhóm chợt tắt lịm. Ta không kìm được mà cất lời hỏi: “Vì sao?”

Nơi đây chỉ có hai người chúng ta. Chàng kéo ta ngồi xuống chiếc ghế dài dưới hành lang, giọng trầm thấp chỉ đủ cho ta nghe thấy:

“Ta muốn nhờ nàng đưa Chiêu Chiêu rời đi.”

“Gần đây, trong thành có hàng chục nữ tỳ mất tích. Chiêu Chiêu chỉ biết bằng hữu của muội ấy đột nhiên không còn, nhưng ta quan sát một hồi, luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến nước Kim.”

“Khi làm việc trong thư phòng của Chu tướng quân, ta từng vô tình thấy hai phong thư viết bằng chữ Kim. Lại nghe nói Thái tử nước Kim đến làm giám quân, còn hai tướng quân chỉ huy tác chiến đều háo sắc. Một kẻ ham thích ấu nữ, kẻ còn lại mê đắm thiếu nữ vừa đến tuổi cập kê.”

“Hôm nay ban ngày, Chiêu Chiêu từng nói với ta rằng Chu tướng quân đã nhìn muội ấy thật lâu, rồi bất chợt vỗ vai, khen muội ấy xinh đẹp.”

Giọng Ôn Quân trầm xuống, mang theo nỗi lo lắng khôn nguôi: “Chiêu Chiêu mới tám tuổi, nếu muội ấy thực sự bị đưa đi… ta không dám tưởng tượng.”

“A Hà, có thể cầu xin nàng đưa Chiêu Chiêu đi không?”

“Ta biết một cô nương chưa xuất giá như nàng mà phải nuôi một hài tử lớn đến vậy thực chẳng dễ dàng. Nhưng nếu nàng có thể chuộc muội ấy về, rồi đưa đến Nhà Tế Bần, chỉ cần để muội ấy có thể sống đàng hoàng như một con người, ta đã mãn nguyện.”

Từng lời chàng nói ra đều nặng tựa nghìn cân, ánh mắt nhìn ta mang theo khẩn cầu rõ ràng.

Ta từng thấy kết cục của tiểu thư là rơi xuống hồ băng. Nhưng từ khoảnh khắc vận mệnh của muội ấy bị ta thay đổi, ta đã không thể xem tướng cho muội ấy nữa.

Ta đã cứu muội ấy một lần, đương nhiên không muốn để muội ấy lại rơi vào hang hùm miệng sói.

“Nhưng thiếu gia thì sao? Kỳ thi Đình sắp tới rồi, chàng đã đỗ Hội nguyên, nếu lần này lại giành thứ hạng cao, được bệ hạ trọng dụng, có lẽ Ôn gia sẽ được ân xá, xóa bỏ án lưu đày.”

Ôn Quân cụp mắt, hàng mi dài cong vút, tựa như nét mực vẽ trên giấy tuyên thành. Chàng khẽ nói:

“A Hà, những lời nàng nói, ta há lại không hay? Nhưng ta không thể lấy mạng Chiêu Chiêu ra đánh cược.”

“Huống hồ, Chu Văn Toàn một tộc trấn thủ phương Bắc cùng Sơn Hải Quan, nếu hắn thực sự cấu kết với địch, thả quân Kim vào, vậy thì quân Kim ắt sẽ thừa thế nam hạ, đánh thẳng vào kinh thành. Nay bệ hạ mới đăng cơ chưa lâu, nền móng còn chưa vững, lại đang dốc sức trừ bỏ tệ nạn. Nếu Chu gia đột nhiên tạo phản, chỉ e… thiên hạ này sẽ không giữ được.”

Ta không nhịn được mà cất lời: “Ôn gia vốn hiển hách một thời, chỉ vì người trong tộc mà bị bệ hạ tru di, lâm vào cảnh lụn bại. Thiếu gia, chàng không hận hoàng thượng sao?”

Chàng khẽ cười, nét cười nhàn nhạt như gió thoảng:

“Hận chứ.”

“Nhưng kẻ đổ máu nơi sa trường là lê dân bách tính. Ta đọc sách thánh hiền, là để lập tâm vì trời đất, lập mệnh vì sinh dân. Gia quốc đại nghĩa vĩnh viễn cao hơn thù hận cá nhân của ta.”

Ta chẳng rõ Chu Văn Toàn cùng nước Kim có quan hệ ra sao, ta chỉ muốn thay đổi vận mệnh của Ôn Quân.

Nhưng thiên đạo mịt mùng, tựa hồ có một bàn tay vô hình nào đó, lặng lẽ đẩy vận mệnh của chàng trở về quỹ đạo vốn định sẵn.


Ngày hôm sau, ta dùng ba trăm lượng vàng chuộc tiểu thư về.

Phu nhân trịnh trọng giao muội ấy cho ta, dặn dò phải nghe lời ta.

Ta vừa định dẫn tiểu thư rời đi, nhưng khoảnh khắc quay người, bỗng nghe thấy tiếng quỳ xuống.

Lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, cả bốn người đều quỳ trước mặt ta.

Tiểu thư cung kính dập đầu ba cái: “Ân cứu mạng của A Hà tỷ tỷ, Chiêu Chiêu suốt đời không dám quên.”

Lão gia cũng ôm quyền thi lễ: “Cẩn Hà, vất vả cho con rồi.”

Ta muốn nâng họ dậy, nhưng họ nhất quyết dập đầu với ta. Cuối cùng, ta chỉ đành quỳ xuống, nhẹ nhàng lau đi dòng lệ nơi khóe mắt họ.

May mà ngày ấy, ta kịp đưa tiểu thư rời đi.

Sau này nghe nói, những nữ tỳ trạc tuổi muội ấy, hoặc là bỗng dưng mất tích, hoặc là chết một cách bí ẩn, không rõ nguyên do.

Tiểu thư tạm thời theo ta lưu lại Ninh Cổ Tháp. Ta mua cho muội ấy áo bông dày nhất, mỗi đêm đều đốt lò sưởi, chỉ mong muội ấy có thể an ổn mà lớn lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.