Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Lần đầu tiên gặp nam chính, trời đang đổ mưa như trút nước.
Người ta vội vã chạy tìm chỗ trú, chỉ có mỗi hắn chẳng buồn che ô, cứ đủng đỉnh đi dưới mưa.
Hệ thống: “Mau che ô cho hắn đi, tạo ấn tượng tốt vào!”
Tôi cầm ô, chậm rãi bước tới. Khi lướt ngang qua hắn, tôi nhếch mép, giọng đầy mỉa mai:
“Làm màu cho ai xem thế?”
Nói rồi, tôi phủi nhẹ tà váy, xoay xoay chiếc nhẫn kim cương sáng loáng trên tay, rồi ung dung rời đi.
Hệ thống: “???”
Nam chính: “???”
Lên xe Rolls-Royce, tôi như kẻ nhà quê lần đầu thấy thế giới hào nhoáng, tay sờ sờ ghế da thật, bụng không khỏi xuýt xoa: Đúng là nhà giàu sống sướng thật!
Hệ thống: “Cô làm cái gì vậy hả? Đấy là nam chính đấy! Trời đất ơi!”
Tôi vắt chéo chân, ngả lưng cho thoải mái, lơ đãng đáp:
“Nam chính thì làm sao? Tưởng dưới háng có thêm hai lạng thịt thì cao quý người chắc?”
Hệ thống: “Cô mà còn muốn quay lại thế giới cũ thì liệu mà chinh phục hắn đi.”
Tôi nhướn mày: “Ơ thế là tôi có thể ở lại đây mãi á? Thế thì còn cần gì phải về nữa!”
Đùa à? Đọc bao nhiêu truyện xuyên không, cuối cùng cũng đến lượt mình, chẳng lẽ lại phí hoài cơ hội này?
Về làm nhân viên quèn ngày ngày chạy deadline, tháng nào cũng canh lương cho đủ tiền nhà á? Đúng là nực cười!
Hệ thống: “……”
Hệ thống tiếp tục khuyên nhủ đến rách cả miệng: “Cô là nữ phụ ác độc đấy! Khi nam nữ chính về với nhau, nhà cô phá sản luôn!”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những tòa cao ốc sáng lấp lánh lùi dần lại phía sau, im lặng một lúc rồi hỏi:
“Còn bao lâu nữa thì phá sản?”
Hệ thống: “Năm năm.”
Tôi thở phào: “Năm năm là đủ rồi. Đến lúc đấy nghèo thì nghèo, chịu khổ tí cũng đáng.”
Mà nói thật, làm nữ phụ ác độc chẳng phải muốn gì làm nấy, thích phát điên lúc nào thì phát điên lúc đó à?
Quá hợp với trạng thái tinh thần của tôi hiện tại.
Hệ thống: “……”
Sau này chọn người làm nhiệm vụ, nhất định phải né ngay mấy đứa lười nhác kiểu này!
Những ngày sau, tôi bận rộn tận hưởng cuộc sống tiểu thư nhà giàu, còn nam chính ư? Quên sạch, không còn mảnh nào.
Ngồi trên cái bồn cầu đính kim cương, tôi cảm thán:
“Nguyên chủ này đúng là biết hưởng thụ thật!”
Lương tôi làm còng lưng cả năm chắc chỉ đủ mua vài cuộn giấy vệ sinh ở đây.
Đã xuyên vào rồi, phải sống sao cho đáng! Tiếp tục thay cô ấy hưởng thụ cuộc sống xa hoa này thôi.
Tôi bắt đầu đi dạo phố, quẹt thẻ mua sắm thả phanh.
Thích gì mua nấy, đồ ăn ngon thì thử hết một lượt, những thứ hồi trước không dám mua, giờ chẳng ngại ngần gì mà vung tay.
Đời người sinh không mang theo, chết chẳng mang đi, hưởng thụ vẫn là quan trọng nhất.
Dù sao thì tôi có tiền!
Mà tiêu tiền cũng là góp phần thúc đẩy nền kinh tế còn gì?
Nhìn căn phòng đầy ắp quần áo, trang sức, túi xách, tôi vui vẻ lăn lộn trên giường, cười hả hê.
Cảm giác quẹt thẻ đen nó mới sướng làm sao!
Hệ thống vẫn chưa bỏ cuộc, giọng đầy bất lực:
“Mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân thôi! Chẳng lẽ cô không thấy trống rỗng, không thấy chán à?”
Tôi kéo dài giọng, thảnh thơi đáp:
“Hừm… thật sự là —— chẳng thấy gì cả.”
Tôi đứng trước gương, thử hết bộ này đến bộ khác, “tách tách” chụp ảnh lia lịa.
Nhan sắc và dáng người nguyên chủ đúng là cực phẩm.
Chỉ tiếc là thế giới này không có minh tinh như ở thế giới cũ của tôi.
Chứ nếu có, thì với quyền lực trong tay, tôi hoàn toàn có thể rủ “anh nhà” chụp ảnh chung, thậm chí yêu cầu ngủ cùng cũng chẳng phải chuyện khó!
Tôi lắc đầu thở dài, đeo kính râm, chuẩn bị bước ra ngoài.
Hệ thống cứ tưởng mấy lời khuyên nhủ của nó cuối cùng cũng có tác dụng.
“Nghĩ thông rồi à? Biết nghe lời rồi đúng không?”
Tôi nhếch môi, cười lả lơi:
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ định ra quán bar kiếm mấy anh đẹp trai chơi cho vui thôi.”
Hệ thống: “……”
Nói xong, tôi vừa ngân nga hát vừa nhún nhảy ra cửa.
Ở thế giới cũ, sống hơn hai mươi năm mà chưa một lần được hôn môi đàn ông.
Lần này nhất định phải nếm thử cho bõ!