Lái chiếc Maserati đến quán bar sang chảnh bậc nhất thành phố.
Ánh đèn mờ ảo, nhạc xập xình inh tai nhức óc.
Người người lắc lư theo điệu nhạc, không khí sực nức mùi nước hoa trộn lẫn mùi rượu.
Tốt! Chính là cái chỗ tôi cần tìm.
Vừa bước vào, quản lý quán bar lập tức chạy tới, mặt mày niềm nở:
“Tiểu thư Tần, dạo này bận gì mà lâu lắm không thấy cô ghé qua thế?”
Tôi chẳng buồn đáp, vừa cởi áo khoác vừa chậm rãi đi sâu vào trong, giọng lười biếng:
“Liên quan gì đến anh?”
Trong truyện, Tần Yến Thư là một nữ phụ não tàn, tiểu thư chảnh chọe, thích coi thường người khác, lúc nào cũng vênh váo ra oai.
Bề ngoài ai nấy cung kính, tâng bốc là thế, nhưng thực ra… chẳng ai coi cô ra gì.
Tôi mãi không hiểu nổi điều này.
Dù cô ta có ghê gớm đến đâu thì vẫn có đám đàn em trung thành quấn quýt.
Đã xuyên vào đây rồi, đương nhiên tôi cũng phải tiếp tục phát huy “truyền thống tốt đẹp” đó chứ.
Quản lý cười tít mắt, đi sát theo tôi, tay nhanh nhẹn cầm áo khoác:
“Tiểu thư nói phải lắm! Hôm nay vừa có một lô hàng mới về, cô có muốn thử không?”
Bên ngoài tôi vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng thì phấn khích vô cùng.
Má nó!
Sau hơn hai mươi năm cuộc đời, cuối cùng cũng có cơ hội nếm mùi đàn ông!
Đi hộp đêm, bao trai đẹp, đây là giấc mơ tôi theo đuổi từ bé!
Tôi ậm ừ, đến trước cửa phòng VIP thì dừng lại, hờ hững hỏi:
“Đều sạch sẽ cả chứ?”
Quản lý vội gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ!”
Lúc này tôi mới yên tâm bước vào.
Những thứ bẩn thỉu, tôi không bao giờ đụng tới.
Đêm nay, phải thử thách giới hạn của bản thân thôi!
Trong phòng, tôi vừa ngồi xuống được một lát thì cửa mở, năm – sáu anh trai trẻ bước vào.
“Chị đại, đây là dàn cực phẩm nhất rồi đấy ạ.”
Tôi thong thả nghịch bộ móng tay đỏ chót, ánh mắt lướt qua từng người.
Có kiểu ngoan ngoãn như cún con.
Có kiểu mạnh mẽ như sói hoang.
Và còn…
Ánh mắt tôi dừng lại trên một gương mặt đẹp trai nhưng u ám, bất cần.
Tôi nheo mắt.
Đúng là cuộc đời bị cốt truyện chi phối mà.
Trong truyện, nam chính Trần Dương vì muốn cứu mẹ ruột mắc bệnh nặng nên bất đắc dĩ phải đến quán bar làm thêm.
Là một con thú hoang cô độc, bị nữ phụ ác độc Tần Yến Thư để mắt tới.
Sau khi chịu đủ trò hành hạ, nhục mạ, cuối cùng nữ chính xuất hiện như vị thần cứu rỗi, giải thoát cho hắn.
Cũng nhờ vậy mà hai người dần nảy sinh tình cảm.
Tôi đã cố tình tránh khung thời gian và địa điểm này, vậy mà vẫn không thoát được số phận.
Hệ thống sáng mắt như bắt được vàng:
“Nam chính đấy! Cơ hội tới rồi, mau nắm lấy!”
Tôi đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt Trần Dương, nhẹ nhàng nhướng mày:
“Ồ? Đây chẳng phải anh giai mưa hôm nọ sao?”
Trần Dương ngẩng lên, đôi mắt đen láy chằm chằm nhìn tôi, thoáng vẻ kinh ngạc.
Người bên cạnh vội vàng nịnh nọt:
“Tiểu thư quen người này ạ?”
Tôi lười đáp, chỉ khẽ giơ tay lên:
“Tên này đi, chọn anh ta.”
Hệ thống hốt hoảng kêu lên:
“Cô làm gì vậy? Nam chính Trần Dương là người có lòng tự tôn cực cao, tính cách lại ngang ngược bạo liệt…”
“Làm nhục anh ta như thế, cô định chết sớm à?”
Tôi nhún vai, thản nhiên đáp: “Thế lại chẳng hay à? Tôi chết rồi thì cậu có thể đổi sang người khác làm nhiệm vụ, đỡ phải ngứa mắt khi thấy tôi nữa.”
Hệ thống thở dài thườn thượt: “Thôi kệ, muốn làm gì thì làm. Miễn là có dây dưa với nam chính là được.”
Đúng kiểu chán đời, mặc kệ số phận muốn đưa đẩy thế nào thì đưa.
Thực ra, tôi chọn Trần Dương không chỉ để chọc tức cái hệ thống lắm điều này. Còn một lý do khác nữa.
Má nó, trong đám người kia, hắn là người đẹp trai nhất.
Tôi đâu có ngốc mà bạc đãi bản thân!
Sắc mặt Trần Dương tối sầm, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi không làm cái nghề này.”
Dù có khó khăn đến đâu, hắn cũng không đến mức bán rẻ thân thể.
Tôi lập tức hứng thú: “Thế anh làm nghề gì?”
Giọng hắn dứt khoát: “Phục vụ.”
Tôi cong môi cười nhạt, chậm rãi nhả từng chữ: “Chuẩn rồi, phục – vụ – tôi.”
Phục vụ khách hay phục vụ tôi, chẳng phải cũng là phục vụ sao? Chỉ khác mỗi đối tượng thôi, mà tiền lương lại gấp mấy chục lần.
Trần Dương cười lạnh một tiếng, giật mạnh chiếc nơ trên cổ rồi quay người bỏ đi.
Gã quản lý thấy thế vội vàng kéo hắn lại, ghé sát tai hắn thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy uy hiếp: “Nghĩ đến mẹ cậu đang nằm trong viện đi rồi quyết định.”
Tôi chậm rãi lên tiếng, giọng điệu thong dong mà đầy khiêu khích: “Theo tôi, mỗi tháng tôi cho anh một trăm triệu. Tôi cũng lo luôn phòng bệnh tốt nhất và đội ngũ bác sĩ hàng đầu cho mẹ anh.”
“Thế nào?”
Bước chân của Trần Dương khựng lại.
Hắn không trả lời, nhưng sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Tôi khẽ hừ một tiếng, cảm giác dùng tiền đè người thật sự quá sướng!
Nếu hắn không đồng ý, chứng tỏ tiền chưa đủ nhiều mà thôi.
Chỉ cần nắm được điểm yếu của con người, sẽ chẳng ai dám vì chút sĩ diện mà bỏ mặc người thân của mình cả.
Tôi phất tay một cái, gã quản lý lập tức hiểu ý, dẫn mấy người còn lại ra ngoài, không quên đóng cửa phòng bao lại.
Căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả hơi thở.
Tôi xoay người, đi vào phòng ngủ bên trong.
Thấy hắn vẫn đứng như trời trồng, tôi nhíu mày, giọng chán chường: “Đứng đực ra đấy làm gì? Vào đi.”
Trần Dương cuối cùng cũng cử động, chậm rãi bước theo.
Phòng ngủ được trang hoàng tinh tế, chính giữa là một chiếc giường lớn, mọi thứ đều nói rõ điều sắp xảy ra tiếp theo.
Tôi nhìn hắn, thản nhiên ra lệnh: “Đóng cửa. Cởi đồ.”
Trần Dương bước tới, ánh mắt lóe lên chút do dự, bàn tay siết chặt.
Tôi mất kiên nhẫn, giục: “Nhanh lên.”
Là một nữ phụ độc ác, tôi chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào hết.
Trần Dương hít sâu, nhắm chặt mắt, bàn tay run rẩy bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi.
Tôi lạnh lùng ra lệnh: “Mở mắt ra. Nhìn thẳng vào tôi.”
Trán hắn nổi đầy gân xanh, đôi mắt đột nhiên mở lớn, đụng ngay ánh nhìn chăm chú của tôi.
Tôi cong môi cười mãn nguyện, chậm rãi thưởng thức dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa bất lực của hắn.
Hệ thống nhắm tịt mắt, điên cuồng cảnh báo: “Cô nghĩ lại đi! Lỡ đâu Trần Dương tức quá bẻ cổ cô thì sao?”
“Dùng tiền sỉ nhục anh ta thế này, cô có biết ngày hắn lật kèo, cô chẳng có chỗ mà trốn không?”
Sỉ nhục bằng tiền?
Nói vậy chẳng phải đang sỉ nhục đồng tiền hay sao?
Tôi nhếch mép cười: “Cậu nói nhiều quá đấy. Muốn xem một trận đôi không?”
Hệ thống lập tức im bặt, bật chế độ “cách ly với thế giới.”
Tôi thản nhiên ngắm nghía Trần Dương, bề ngoài vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ thu, nhưng trong lòng đã dậy sóng dữ dội.
Không hổ là nam chính, thân hình này còn tuyệt hơn tôi tưởng!
Vai rộng, eo thắt, mông lại cong, da dẻ ngăm ngăm màu mật, nhìn qua đã thấy khỏe khoắn, rắn rỏi.
Mấy múi cơ cuồn cuộn, săn chắc, trông cứ như tạc tượng. Nhìn mà thấy ngứa tay, tôi liền đưa tay chạm thử một cái.
“Ưm…”
Chưa kịp định thần, tôi đã buột miệng rên lên một tiếng. Không phải Trần Dương đâu, mà là tôi đấy.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ gay, quai hàm siết chặt, trông như đang phải nhịn nhục điều gì ghê gớm lắm.
Tôi vừa định tiến thêm bước nữa thì bụng dưới đột nhiên nhói lên, nóng ran. Trong lòng lập tức giật thót, thầm kêu không ổn.
Đúng là đen đủi, giờ phút quan trọng thế này mà “đến tháng” thì đúng là muốn chửi thề!
Tôi đen sì mặt, bước ra khỏi nhà vệ sinh, trông thấy Trần Dương vẫn còn ngơ ngác đứng đấy, cơn bực trong lòng càng dâng lên.
“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Lên giường đi.”
Hắn nhíu mày, do dự một lát rồi hỏi: “Cô như này rồi mà còn định tiếp tục à?”
Tôi bật cười vì tức: “Nghĩ gì mà nghĩ lắm thế? Tôi bảo anh lên đây xoa bụng cho tôi.”
Dù hắn có đẹp trai đến mấy, tôi cũng không đến nỗi điên rồ mà “đâm lao” ngay lúc này. Nhưng cũng không thể để hắn dễ dàng thoát thân được.
Bên ngoài vẫn còn người canh chừng, nếu giờ để Trần Dương đi, chẳng phải đám kia sẽ nghĩ tôi vô dụng, không xử lý nổi hắn à?
Khi lòng bàn tay thô ráp của hắn áp lên bụng tôi, cơn đau dịu đi đôi chút. Tôi thở ra một hơi, thoải mái đến mức suýt rên lên.
Tai Trần Dương đỏ bừng, nhăn mày: “Đừng có kêu.”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, giọng đầy trêu chọc: “Tôi cứ kêu đấy, anh làm gì được tôi? Ở đây ai có tiền, tôi hay anh?”
Nghe thế, Trần Dương lập tức im bặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Tôi chẳng buồn để ý hắn nghĩ gì, cứ thế hưởng thụ sự phục vụ. Thỉnh thoảng còn cố tình hừ nhẹ một tiếng cho bõ tức.
Lúc tôi đang lim dim tận hưởng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tôi nhíu mày.
Ai lại to gan đến vậy? Bình thường, phòng bao của Tần Yến Thư mà không có lệnh thì ai dám bén mảng đến gần?
Hôm nay rõ ràng biết tôi đang “bận việc” mà vẫn dám quấy rầy, đúng là không biết điều!
Tôi bực mình bước tới mở cửa, giọng khó chịu: “Chuyện gì?”
Gã quản lý cúi đầu khom lưng, trán rịn đầy mồ hôi: “Tiểu thư, có một cô gái cứ nằng nặc đòi gặp Trần Dương. Tôi đã cố gắng cản rồi nhưng cô ta dọa nếu không cho vào, cô ta sẽ đập nát chỗ này mất—”
Tôi cười nhạt một tiếng: “Vô dụng.”
Vừa dứt lời, một bóng người từ sau gã quản lý lao thẳng đến trước mặt tôi, giọng the thé: “Cô đã làm gì Trần Dương?”
Tôi nheo mắt nhìn kỹ kẻ vừa đến, giọng lười nhác: “Cô là ai?”
“Tôi tên là Bạch Điềm, là… bạn của Trần Dương.”
Tôi cười thầm trong bụng.
Quả nhiên là nữ chính. Đến muộn chút nhưng cuối cùng cũng mò tới.
Bạch Điềm nhíu mày, giọng sốt ruột: “Trần Dương đâu? Cô đã làm gì anh ấy?”
Tôi cười cười, tựa người vào khung cửa, giọng đầy khiêu khích: “Nam nữ độc thân, ở chung một phòng, cô nghĩ tôi với Trần Dương có thể làm gì nào?”
Áo choàng tắm trên người tôi mặc hờ hững, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Sắc mặt tôi lộ rõ vẻ không vui vì bị phá ngang chuyện tốt.
Bạch Điềm mở to mắt, không tin nổi: “Tôi không tin! Cô bảo Trần Dương ra đây nói chuyện với tôi!”
Đúng lúc ấy, Trần Dương từ trong phòng ngủ bước ra. Có lẽ thấy tôi đi lâu quá, hắn mới ra xem tình hình.
Tôi vẫn tựa cửa, nhếch mép nói với vẻ châm chọc: “Cô gái này bảo là bạn anh, muốn nghe chính miệng anh kể lại chúng ta vừa làm gì.”
Trần Dương không mặc áo, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Sắc đỏ trên mặt hắn chưa tan hết, từng giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên ngực.
Bạch Điềm trông thấy cảnh tượng này, mắt liền đỏ hoe. Cô ta cắn chặt môi, cố kiềm nước mắt.
Giọng cô ta run run: “Có phải… đúng như lời họ nói không?”
Trần Dương chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ lạnh nhạt quay sang tôi: “Tôi không quen người này.”