Mối quan hệ giữa tôi với Trần Dương bắt đầu dịu lại vì một chuyện không ngờ tới.
Hôm đó, tôi theo hắn về nhà lấy mấy món đồ sinh hoạt với ít quần áo mùa đông.
Thực ra mấy thứ này mua một đống cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng hắn cứ cứng đầu bảo:
“Tôi là chó, không xứng đáng.”
Thôi thì chiều theo ý hắn.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Trần Dương.
Căn nhà hắn còn tồi tàn, chật chội hơn cả cái phòng trọ tôi từng ở hồi làm nhân viên quèn.
Nhà nằm tận tầng sáu, thuê được giá rẻ hơn.
Ban đầu tôi định không leo lên đâu. Bảo tôi leo sáu tầng thì thà bắt tôi lộn ngược đầu ăn đất còn dễ chịu hơn.
Nhưng hắn bảo năm nay tòa nhà mới lắp thang máy.
Thế là tôi mới chịu đi theo.
Lúc xuống lầu, thang máy đột nhiên rơi tự do.
Chớp mắt một cái, tôi đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Thang máy tối om, nút bấm nhấn thế nào cũng không ăn thua.
Tôi “sợ hãi” nói:
“Phải làm sao đây? Trần Dương, chẳng lẽ chúng ta c.h.ế.t ở đây sao?”
Nguyên chủ Tần Yến Thư vốn ngang ngược, hống hách, nhưng từ nhỏ cha mẹ không ở bên, thành ra rất sợ bóng tối, còn mắc cả chứng sợ không gian hẹp.
Phòng ngủ lúc nào cũng phải bật đèn sáng trưng.
Chuyện này, từ khi Trần Dương làm “nam giúp việc” của tôi, chú Vương đã nhắc nhở hắn từ lâu.
Người tôi bắt đầu run lên, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Lúc này, giọng Trần Dương vững vàng vang bên tai:
“Đừng sợ, tôi ở đây. Sẽ có người tới cứu ngay thôi.”
Nhưng tôi vẫn không thể ngăn được cơn hoảng loạn, hơi thở ngày càng gấp, như thể sắp ngạt thở đến nơi.
Trần Dương hoảng hốt gọi tên tôi:
“Tần Yến Thư, cố gắng lên, chịu đựng thêm chút nữa!”
Tôi vừa định quát: “Im đi!” vì hắn thật sự quá ồn ào, nhưng chưa kịp mở miệng thì môi bỗng bị một thứ mềm mại áp lên.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn thấy Trần Dương ngay sát trước mặt, hàng mi hắn khẽ run.
Đúng lúc này, cửa thang máy đột ngột bật mở.
Bên ngoài, mấy người thợ sửa chữa đứng ngơ ngác nhìn hai đứa tôi.
“……”
Ra khỏi cái thang máy c.h.ế.t tiệt đó, tôi ngồi lên xe, thở phào nhẹ nhõm.
Trần Dương ngập ngừng nhìn tôi, cẩn thận hỏi:
“Về nụ hôn vừa rồi… em nghĩ thế nào?”
Tôi thật sự dị ứng với mấy kẻ ngốc.
Đã cưỡng hôn tôi xong còn hỏi tôi nghĩ gì?
“Anh dở hơi à? Tôi sắp ngạt thở đến nơi, anh còn cố cướp oxy từ miệng tôi nữa? Muốn sống quá hóa rồ rồi chắc?”
Bình thường, cứ bị tôi mắng là Trần Dương lại sa sầm mặt mày, nhưng lần này, hắn đỏ bừng cả lên.
Hắn lầm bầm: “Lúc hôn em vừa rồi, miệng em đâu có cứng như thế này.”
Tự dưng, mối quan hệ giữa tôi với Trần Dương lại thành ra kỳ lạ, mà cũng êm đềm hơn hẳn.
Từ hôm đó trở đi, dù tôi có mắng hay đánh, hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, không hề tức giận.
Y như một con cún con bám người, thậm chí còn suốt ngày lẽo đẽo đòi hôn tôi.
Tối hôm ấy, sau khi “vận động”, Trần Dương ôm tôi — lúc này chẳng khác gì con cá c.h.ế.t — rồi thì thầm:
“Cuối tuần này mình đi cắm trại nhé?”
Tôi đáp ngay: “Không đi.”
“Đi đi, anh nướng thịt cho em ăn.”
Nghe đến đồ ăn, tôi im lặng ba giây, rồi gật đầu cái rụp.
Kết quả là, thịt còn chưa kịp ăn, tôi với Trần Dương đã bị bắt cóc.
Cả hai bị tống vào một nhà máy bỏ hoang.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, cất giọng sang sảng:
“Các ông muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể lo được. Thả bọn tôi ra ngay.”
Nhưng nhìn dáng vẻ đám người này, rõ ràng chúng không nhắm vào tiền, mà nhắm vào tôi.
Nhà họ Tần vốn có không ít kẻ thù trong giới làm ăn, bị người ta ghen ghét là chuyện thường.
Mà Tần Yến Thư lại chẳng phải dạng hiền lành gì, đắc tội bao nhiêu người cũng chẳng nhớ hết.
Gã đầu trọc, hai tay xăm trổ nhìn tôi, cười nham nhở:
“Quả nhiên là tiểu thư nhà họ Tần, da dẻ mềm mại thế này. Nướng lên chắc thơm lắm đây!”
Tôi chớp mắt đầy chân thành, nghiêm túc nói:
“Lời khuyên thật lòng nhé, chỉ lo ăn thịt mà không động đến não, sớm muộn gì cũng gặp hạn đấy.”
Ví dụ như tôi đây.
Gã đầu trọc ném cho tôi cái nhìn khinh khỉnh, rồi nhét giẻ vào miệng tôi:
“Con nhóc này mê tín ghê.”
Chưa kịp nói dứt câu, gã bỗng bị một cú đấm trời giáng hất văng xuống đất.
Tôi đã bảo rồi mà, đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn thì thế nào cũng gặp xui thôi.
Không biết từ lúc nào, Trần Dương đã thoát dây trói, lao vào đánh nhau với bọn kia.
Nhưng một mình hắn đánh sao lại cả đám được, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Tôi lo đến phát điên, nhưng miệng bị nhét giẻ, chỉ có thể “ưm ưm ưm” như con cá mắc cạn.
Dù bị đánh tới tấp, hắn vẫn quay lại, cười trấn an tôi:
“Anh không sao, đừng lo.”
Tôi gào thét trong lòng: Anh làm ơn nhân cơ hội này cởi trói cho tôi đi! Tôi còn tự chạy được!
Tôi bắt đầu từng chút một nhích về phía cửa, vậy mà Trần Dương đột nhiên ngã phịch ngay trước mặt tôi, chắn hết đường thoát.
Lúc này, trong đầu tôi văng vẳng hàng trăm câu c.h.ử.i thề.
Toàn thân hắn đầy máu, mặt trắng bệch, bàn tay run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:
“Tần Yến Thư, đừng khóc.”
Tôi nước mắt lưng tròng.
Trần Dương chắc nghĩ tôi đang đau lòng vì hắn, nhưng thực ra tôi chỉ đang tiếc nuối cuộc sống tiểu thư hào môn này!
Mị còn chưa muốn c.h.ế.t!
Đúng lúc đó, bên ngoài nhà máy vang lên tiếng còi xe inh ỏi, chú Vương dẫn theo một đội bảo vệ và cảnh sát xông vào.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Chú Vương của tôi, đúng là đỉnh của đỉnh!
Chú vừa cởi trói xong, tôi lập tức trốn ra sau lưng như tìm được bùa hộ mệnh.
Trần Dương trố mắt nhìn cảnh sát và đám bảo vệ bao vây khắp nơi.
Bọn bắt cóc thấy tình hình không ổn, vội vàng hoảng loạn, vũ khí trên tay rơi lả tả.
Gã đầu trọc nghiến răng, túm chặt cổ áo Trần Dương, lớn tiếng gào lên:
“Chính mày báo cảnh sát đúng không? Rõ ràng mày là người thuê bọn tao diễn màn kịch này, giờ lại đâm sau lưng bọn tao à?”
“Nếu đã vậy, đừng trách tao cá c.h.ế.t lưới rách!”