21
Tổ chương trình bày trò chia cặp bằng cách chơi game.
Đúng như tôi đoán, tôi lại chung đội với Châu Kinh Hạc.
Mà tôi nghi lắm, chắc chắn là có âm mưu! Nhưng khổ nỗi không có bằng chứng.
Châu Kinh Hạc mặt đỏ như gấc, tay nắm chặt tay tôi, tôi giãy kiểu gì cũng không thoát.
“Niệm Niệm, anh sợ lắm, em phải bảo vệ anh đấy nhé!”
Một thằng cao mét tám tám, cơ bắp cuồn cuộn, bây giờ lại bám tôi như con vượn con.
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định trêu nó đến cùng.
“Không! Không bảo vệ! Để xem zombie có dọa anh lăn ra ngất không!”
“À ờm… hình như… các người đang gọi tôi đúng không?”
Chưa kịp hiểu gì, một con zombie NPC từ đâu chui ra, mặt mũi méo xệch, dí sát vào bọn tôi.
“Aaaaaa!”
Tôi và Châu Kinh Hạc rú lên như bị ai chọc tiết, chạy thục mạng.
Tổ chương trình, hóa trang có cần thật đến mức này không hả trời?!
Chạy đến khu vực vòng quay khổng lồ, vừa ngoái lại đã thấy cả đàn zombie đuổi sát đít.
Trên vòng quay có một tờ giấy dán sẵn:
“Một nụ hôn để dừng lại. Cặp đôi phải hôn nhau 5 giây để khởi động vòng quay.”
Tổ chương trình, đây là show sinh tồn, nhét nụ hôn vào có hợp lý không?!
【Chương trình nắm bắt tâm lý khán giả quá tốt, nhất định phải thêm tiền thưởng!】
【Tại sao chỉ có 5 giây? Ai xem đủ? Không nâng lên 5 phút tôi rate 1 sao ngay!】
【Nhìn Châu Kinh Hạc cười kìa, sắp ngoác đến tận mang tai rồi!】
Tôi còn đang mắng thầm cái luật chơi nhảm nhí này thì hai ông nghệ sĩ bên cạnh đã ôm nhau hôn quên trời quên đất.
Anh quay phim nhắc khéo: “Hết thời gian rồi, được rồi đấy!”
“Ủa, hết nhanh thế á?”
Cái giọng tiếc rẻ này là sao vậy hả?!
Châu Kinh Hạc kéo vạt áo tôi, thở dài đầy tâm trạng.
“Thôi bỏ đi, bị loại cũng được… Dù sao trong lòng em, anh cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không xứng được hôn em…”
Tôi nghe xong chỉ nghĩ đến một chuyện: “Bị loại.”
Đạo diễn đã dặn trước, không trụ quá nửa chặng đường thì cắt thù lao!
Là một công dân đi làm vì cơm áo gạo tiền, tôi sợ gì một nụ hôn chứ?!
Châu Kinh Hạc còn đang lải nhải thì tôi đã dứt khoát chụp lấy mặt anh ta, nhón chân lên, nhắm mắt hôn xuống.
22
Châu Kinh Hạc sững ra một giây.
Rồi đột nhiên, vòng tay siết chặt eo tôi, ghì xuống hôn sâu.
Tôi tính thời gian chắc là đủ rồi, vội vàng quay đầu né tránh.
Ai ngờ, môi anh ta lại lướt qua má tôi, làm tôi tê cả người.
Mặt tôi nóng bừng, hơi thở gấp gáp, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Nhưng cái vòng quay kia vẫn im thin thít.
Tổ chương trình thông báo: “Chưa đủ 5 giây.”
Gì cơ?!
Đúng là bịa đặt trắng trợn!
Hết cách, tôi đành bậm môi hôn lại lần nữa.
Châu Kinh Hạc cười tủm tỉm, mắt ánh lên tia gian xảo.
Cười cái gì mà cười!
Tôi vừa hôn vừa dẫm cho hắn một phát vào chân.
Ngay giây cuối cùng, khi zombie sắp vồ đến nơi, vòng quay cuối cùng cũng chịu khởi động.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp định thần, Châu Kinh Hạc bỗng nhiên lên tiếng.
“Bây giờ chúng ta là quan hệ gì?”
Tôi: “???”
“Theo anh nhớ, chỉ có người yêu mới được hôn nhau. Em đã hôn anh rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm, yêu anh đi.”
Ánh mắt hắn ta nóng rực.
Tôi tự dưng thấy gai hết cả người.
“Ờm… hôn nhau thì được, yêu nhau thì có hơi nghiêm túc quá không?” Tôi rụt rè hỏi.
Châu Kinh Hạc: “……”
“Kính! Niệm!”
“Được lắm, em thích chơi vậy đúng không? Đã nói rồi đừng hối hận!”
Tôi chưa kịp nói câu nào thì đã bị hắn chặn lại.
Những lời định nói đều bị nuốt trọn trong nụ hôn kế tiếp.
Đến khi vòng quay dừng lại, đầu tôi đã thiếu oxy, cả người lơ lửng như sắp thăng thiên.
Hắn ngang nhiên nắm chặt tay tôi.
“Yêu thì mập mờ quá… thôi thì, nắm tay trước đi!”
Tôi: “……”
Tên khốn này chơi bẩn quá!
【Aaaaa, anh ơi nhẹ thôi, chị dâu sắp xỉu rồi!】
【Kính Niệm dễ thương quá, tôi tuyên bố cô ấy là vợ tôi!】
【Ngọt quá! Cho tôi bốc hai nắm đất tự chôn sống mình cho bớt ghen tị!】
Châu Kinh Hạc không biết lôi từ đâu ra một bộ đồ nghề hóa trang với cả máu giả, rồi lôi tôi vào kế hoạch “chơi bẩn”.
Thế là hai đứa chẳng cần tốn sức, cứ thế mà “hóa kiếp” thành zombie, trà trộn vào đám xác sống, nằm im thở khẽ.
Một thằng zombie NPC ngó nghiêng, nhăn nhó hỏi:
Châu Kinh Hạc mặt tỉnh bơ:
Tôi gật gù phụ họa:
Zombie NPC còn đang ngơ ngác, Châu Kinh Hạc lại chém tiếp:
Thế là nhờ miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo, hai thằng lừa đảo này một phát thành “đại ca” zombie.
Người ta thì vắt chân lên cổ chạy trối chết, hai đứa tôi thì đủng đỉnh đi bộ.
Người ta thì bị zombie đuổi rát gót, chúng tôi lại ngồi rung đùi hốt đồ rơi rớt.
Cứ thế, nằm yên mà thắng, không tốn một giọt mồ hôi, hai đứa sống sót đến cuối cùng.
Đến khi zombie đại ca cung kính dâng manh mối cuối cùng vào tay tôi, Châu Kinh Hạc nhanh như chớp “hóa kiếp” hắn ngay tại chỗ.
Hai đứa nhìn nhau, đập tay ăn mừng.
Châu Kinh Hạc ôm ngực, mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi:
【Zombie NPC: Hả? Thế là thế nào???】
【Anh em tao hết lòng hết dạ, cuối cùng bị tụi bay chơi một vố đau…】
【Tình nghĩa bao năm, cuối cùng cũng bị phản bội chỉ vì một cái cúp!】
Tập hôm đó lên sóng, hot không tưởng.
Từ khóa liên quan đến tôi cứ gọi là leo vùn vụt, đếm không xuể trên đầu ngón tay.
Tôi đang ngồi hí hửng tính xem đợt này cát-xê về tay được bao nhiêu, thì tự nhiên thấy một cái tin đồn bốc thẳng lên hot search #2.
Click vào xem, tôi sững người.
Trong video, một người đàn ông trung niên, quần áo rách rưới, chân tập tễnh, nhìn thảm đến mức ai cũng phải động lòng trắc ẩn.
Ông ta quỳ rạp xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Rồi ông ta đăng thêm một bài viết dài, kể lể tôi nhận cát-xê cao chót vót nhưng vô tâm, bất hiếu, không thèm chu cấp cho ba mẹ.
Ông ta bảo tôi bỏ mặc ba lang thang đầu đường xó chợ, nhặt rác kiếm sống, bệnh cũng không ai đoái hoài.
Nói tôi là đứa con bạc bẽo, thấy ba nghèo liền ghét bỏ, cắt đứt quan hệ.
Từng câu từng chữ như nhát dao đâm thẳng vào tim.
Tôi cầm điện thoại mà tay run bần bật.
Mắt cay xè, nhưng không phải vì buồn, mà vì giận.
Ba, tại sao ba không chịu buông tha cho con?!
Màn hình điện thoại vẫn còn dừng ở tin nhắn ba gửi cho tôi cách đây một tuần.
“Con nhãi chết tiệt, mày không đưa tiền đúng không? Giống con mẹ đ của mày, cũng đáng bị dạy dỗ!”
“Vậy đừng trách tao làm mày thân bại danh liệt.”