Hắc Hóa 200%, Bệnh Kiều MAX Cấp

Chương 2



 

Thái độ hầm hầm của tôi với Cố Yến, cả cái nhà này ai cũng thấy rõ.

Nhưng mà hắn là người của tôi, vệ sĩ riêng của tôi, con bù nhìn tôi mang theo khắp nơi. Ai cho phép bọn họ bắt chước tôi, hùa vào bắt nạt hắn?

Độ hắc hóa của Cố Yến là của tôi, chỉ tôi mới có quyền hành hạ hắn thôi!

Vậy nên tôi không ngại tốn công tìm ra mấy đứa lén lút giở trò, từng thằng một xử lý gọn gàng. Kể cả Cố Điềm Điềm, tôi cũng thẳng mặt cảnh cáo:

“Cố Yến bây giờ là người của tôi! Ai động vào hắn tức là động vào tôi! Dù có là con chó, thì cũng là chó của tôi!”

Ấy thế mà Cố Điềm Điềm vẫn cười hì hì, giả điếc rồi lôi tôi đi trung tâm thương mại, ép mua quần áo đôi cho bằng được.

Mãi đến tối, tôi mới bừng tỉnh, hất cô ta ra:

“Cố Yến đâu?”

Ánh mắt cô ta lóe lên một cái, nhưng miệng vẫn ngọt như mía lùi:

“Chị ơi, chị quan tâm anh ấy thế, có phải là thích anh ấy rồi không?”

Tôi suýt sặc, tí nữa thì rơi luôn cái bộ mặt ác nữ.

Cố Yến đúng là đẹp trai, đẹp đến mức vô lý. Trước đây, có mấy cô tiểu thư nhà giàu hư hỏng còn dấm dúi hỏi tôi xem hắn đi khách giá bao nhiêu, bao nhiêu cũng trả.

Lúc đó, tôi biết thừa, đây là cơ hội tốt để đập nát lòng tự trọng của hắn.

Nhưng mà, nhìn thấy cái mặt hắn tái nhợt, tuyệt vọng như cọng giá héo, tôi lại mềm lòng.

Thế là tôi tiện tay vả cho mấy cô tiểu thư kia mấy phát:

“Chó của tôi mà các cô cũng dám mơ tới à?”

Hôm đó, tâm trạng Cố Yến tốt lạ thường, thậm chí khi thấy con Đậu Đậu – con chó vàng tôi nuôi – hắn cũng không lén tát nó như mọi ngày nữa. Mà là vuốt đầu nó, mặt còn tỏ vẻ tự hào.

Tôi đứng trên lầu nhìn thấy hết.

Tôi thích hắn á?

Tôi thích cái quái gì một tên phản diện sớm muộn gì cũng hóa đen rồi quay lại giết tôi?

Tôi cười khẩy với Cố Điềm Điềm, tiện tay ném hết đống túi mua sắm vào người cô ta, rồi nghênh ngang bỏ đi.

Sau lưng vang lên tiếng kêu đầy phấn khích:

“Hermes Kelly màu cam vân cá sấu! Chị ơi, chị tặng em thật à?”

Tôi tăng tốc, giả điếc luôn…

5

Vì câu nói của Cố Điềm Điềm hôm nọ, mấy ngày nay tôi cứ bồn chồn không yên. Nhìn thấy cái mặt Cố Yến lởn vởn trước mắt là lại thấy bực, bực không để đâu cho hết!

Bực quá, phải kiếm chuyện trút giận thôi.

Tôi vắt chân, phán một câu:
“Muốn đánh cầu lông.”

Cố Yến rất biết điều, lập tức đáp:
“Vậy tôi đi mua ngay.”

Tôi nhíu mày, cười khẩy:
“Thế mà cũng đòi làm vệ sĩ? Cái gì cũng mua thì khác gì bọn tư bản vắt cổ chày ra nước?”

Rồi tôi vênh mặt ra lệnh:
“Không được! Tự làm cho tôi!”

Đúng, hôm nay tôi chỉ muốn gây sự!

Cố Yến thoáng nhìn tôi, rõ ràng biết tôi chẳng hứng thú gì với cầu lông, chủ yếu là muốn hành hạ hắn. Nhưng hắn vẫn gật đầu cái rụp:
“Vâng, để tránh gian lận, Đại tiểu thư cứ ngồi giám sát tôi làm nhé.”

Tôi khoanh tay, ngồi rung đùi trên ghế.

Cố Yến bắt đầu làm vợt. Ngón tay thon dài, linh hoạt như mấy ông thợ thủ công lành nghề. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào nguyên liệu, cứ như đang làm báu vật nghìn năm có một.

Tôi lặng lẽ quan sát, chợt buột miệng hỏi:
“Cố Yến, nhà anh thế nào? Sao lại đi làm vệ sĩ?”

Cố Yến khựng lại. Một giây sau, cả người hắn bỗng trở nên lạnh băng.

Tôi không hiểu sao tự dưng thấy lạnh, bèn kéo chăn trùm kín người.

Rồi nghe hắn bật cười khẩy:
“Mẹ mất sớm, bố thì chẳng đoái hoài, mẹ kế thì gian ác, còn… một con em gái dở hơi.”

Nghe mà đau lòng!

Chuẩn luôn, phản diện kiểu gì cũng phải có quá khứ đầy máu và nước mắt.

Đúng là mầm non hắc hóa chính hiệu! Tôi phải cố gắng hơn nữa, sỉ nhục hắn đến cùng!

Vậy là tôi phẩy tay:
“Thôi, không cần làm vợt cầu lông nữa. Hôm nay đi mua sắm mỏi chân muốn chết, muốn ngâm chân cơ!”

Cố Yến im lặng đi chuẩn bị chậu nước.

Tôi nghía sang, thấy cánh tay hắn nổi đầy cơ bắp, ống tay áo hơi ướt, giọt nước chảy dọc xuống làn da săn chắc…

Tôi hoảng hốt quay mặt đi!

Nhưng chưa kịp định thần, đã thấy Cố Yến quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt chân tôi vào nước.

Tay hắn lớn, ấm áp, áp vào da thịt tôi khiến tôi giật bắn mình.

Hắn trầm giọng:
“Đại tiểu thư, để tôi bóp chân cho người nhé?”

Không chờ tôi trả lời, hắn đã ra tay.

Chân tôi bị hắn nâng lên, xoa bóp, nắn bóp, vuốt ve từng tấc một cách đầy… yêu chiều.

Hắn cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, tôi chẳng nhìn rõ hắn nghĩ gì.

Đây là động tác hắn vẫn làm mỗi ngày, nhưng tôi ghét! Vì tôi không biết hắn có cảm thấy bị sỉ nhục không!

Đang nghĩ xem có nên bắt hắn lau nhà không thì…

“Ding!”

Hệ thống online rồi!

Tôi vội vàng bảo nó kiểm tra độ hắc hóa.

Hệ thống báo: “Cần tạo dao động cảm xúc mới kiểm tra được.”

Tôi nghiến răng.

【Ký chủ, tát hắn một cái!】

Không do dự, tôi giơ tay, tát bốp một phát!

Sau khi biết độ hắc hóa của Cố Yến là con số 0 tròn trĩnh, tôi cứ có cảm giác cái hệ thống này bị chập mạch.
Cho đến khi tận mắt thấy Cố Yến cúi đầu, ôm lấy bắp chân tôi mà hôn.
Tôi giật bắn người, hồn vía bay tám hướng, chỉ muốn chuồn gấp!

Hệ thống trong đầu gào thét như lên đồng: 【Trả tôi cái thằng phản diện đáng sợ như lời đồn đi!】
Tôi còn lo chạy trối chết, hơi đâu mà để ý đến nó.

Vừa chui được vào phòng, tôi lập tức lật tung cuốn sổ tay hướng dẫn mà hệ thống để lại.
Dò mãi, cuối cùng cũng thấy một dòng chữ bé tí, nhoè nhoẹt như bị ai viết vội:
【Thao tác phải cẩn thận, tuỳ người mà khác nhau. Không cẩn thận có thể kích hoạt phiên bản ẩn: Bệnh kiều si hán!】

Tôi đờ người mất ba giây, rồi ôm gối lăn lộn trên giường.
Cả người tê dại, đầu óc quay cuồng, không ngờ trên đời lại có chuyện đắng lòng thế này.
Không lẽ tôi sắp sửa tự tay đẩy một tên phản diện cao lãnh trầm ổn thành thằng mê gái hâm dở à?

Giữa đêm hôm khuya khoắt, giọng hệ thống bỗng trầm xuống, âm u như ma trơi ngoài đồng:
【Ký chủ, giờ chỉ còn một cách duy nhất thôi.】

Tôi lười biếng cuộn tròn trong chăn, giọng ngái ngủ đáp:
【Nói nghe coi.】

Hệ thống ngập ngừng vài giây, rồi phán một câu xanh rờn:
【Đùa giỡn tình cảm của hắn đi!】

Tôi bật dậy như bị điện giật: 【Không đời nào! Tôi phản đối!】

Là một thanh niên ưu tú của thời đại mới, làm sao tôi có thể biến thành loại tra nữ cặn bã được chứ!
Chỉ nghĩ thôi mà lương tâm đã rít lên như cái phanh xe tải xuống dốc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.