Hắc Hóa 200%, Bệnh Kiều MAX Cấp

Chương 3



Cơ mà cái thân xác này lại có sẵn vị hôn phu.

Dù chẳng tha thiết gì, tôi vẫn bị ông già nhà mình đẩy đi “công tác” – hay nói trắng ra là tạo dựng tình cảm với chồng sắp cưới. Mà hễ đến mấy dịp thế này, Cố Yến lại lù lù xuất hiện bên cạnh tôi, như cái bóng đèn công suất cao.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng áp suất thấp xung quanh hắn, ngày một nặng nề. Nhất là khi tôi vô tình đụng chạm tí ti với vị hôn phu, cái con số độ hắc hóa trong đầu tôi lại nhích lên một nấc. Cảm giác cứ như thể, chỉ cần tôi sơ sẩy thêm chút nữa, Cố Yến sẽ lập tức vác d.a.o đi c.h.é.m tôi, hoặc không thì cũng c.h.é.m luôn Hoắc Triều.


Sân cầu lông.

Hoắc Triều đưa cho tôi một chai nước suối, cười cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật:
“Mỗi lần ở bên em, anh lại thấy mùa hè này dễ chịu hẳn.”

Tôi liếc sang Cố Yến, thấy hắn đứng đó mặt lạnh như tiền, trong lòng không nhịn được mà thở dài.
Dễ chịu chứ sao không?
Bên cạnh lúc nào chẳng có nguyên cái tủ đông cơ mà!

Để tránh xảy ra chuyện không hay, tôi đành kiếm cớ sai Cố Yến đi lấy vợt cầu lông.
Hắn không nói gì, ngoan ngoãn quay người đi.

Một lát sau, hắn mang vợt về, nhưng cái vợt ấy… gãy đôi rồi!
Y như thể vừa bị ai bẻ cong bẻ vẹo không thương tiếc.

Cố Yến tỏ ra ngây thơ vô (số) tội:
“Tôi thấy nó đã hỏng sẵn rồi.”

Lời nói dối vụng về, nhưng ánh mắt lại tỉnh bơ đến lạ.
Thậm chí còn dõng dạc thêm một câu: “Thật đấy!”

Tôi cau mày. Đã xác định làm tra nữ, vậy thì phải mạnh tay!
“Trừ vào lương anh.”

Hoắc Triều chẳng mảy may bận tâm, chỉ cười xoà:
“Không sao, anh mang theo nhiều vợt lắm.”

Anh không ra tay được thì để tôi làm vậy.

Nói xong, anh ta quay sang vệ sĩ, lấy một cây vợt khác.
Nhưng còn chưa kịp cầm, Cố Yến đã nhanh như chớp vươn tay giật lấy trước một bước.

Vẫn cái vẻ mặt vô tội đấy.

“Hoắc thiếu gia, hình như vợt của anh cũng hỏng mất rồi.”

Kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba, anh nên cút đi đâu thì cút, đến đây làm gì cho chật đất?

Nhìn hai người họ đứng đối diện nhau, ánh mắt như bắn ra điện, tôi lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành.

Thế là… tôi phi chân đá Cố Yến một phát!

“Cố Yến, anh lại giở trò gì đấy hả?”

Hoắc Triều không nói gì, chỉ đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi như đang xem trò vui. Cuộc hôn nhân sắp đặt này là ý của bố mẹ hai bên, chứ tôi với anh ta nào có tình cảm gì. Mà quan trọng hơn, đây là nam chính của nguyên tác, chồng tương lai của “tiểu bạch thỏ” Cố Điềm Điềm—cũng chính là địch thủ số một của Cố Yến.

Nhưng vấn đề là, thằng nhãi này còn chưa lớn mạnh, giờ mà gây sự với Hoắc Triều, không biết có bị hắn ghi thù rồi tìm cách xử lý không. Nhìn vẻ ngoài thì nhã nhặn lịch thiệp thế thôi, chứ ai đọc truyện cũng biết đây là dạng “mặt cười dạ sói”, ngoài trắng trong đen, nói cười nhẹ nhàng mà sẵn sàng đạp người ta xuống bùn không chớp mắt.

Cố Yến tất nhiên chẳng nghĩ được nhiều như tôi, hắn chỉ thấy tôi bênh Hoắc Triều, mặt mũi tràn đầy uất ức, lại còn lì lợm cứng đầu.

“Đại tiểu thư, cô không tin tôi à?”

Tôi trợn mắt, lòng thầm nhủ: Tin anh thì tôi thành con ngốc à?

【Ký chủ! Cơ hội tốt! Mau mắng hắn, sỉ nhục hắn, đè đầu cưỡi cổ hắn đi!】

Tôi ngẩn ra một giây, rồi lập tức nhập vai tra nữ, mặt ngạo mạn, giọng kênh kiệu. Thấy Cố Yến đứng yên không nhúc nhích, tôi tiện chân giẫm lên giày hắn một cái. Hắn chỉ cúi đầu liếc tôi, mặt vẫn trơ như đá.

Hoắc Triều đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như cơn gió mát: “Tô tiểu thư, hay là thôi đi? Hôm nay trời đẹp thế này, đừng để mấy chuyện vặt vãnh làm mất vui.”

Tôi quay sang nhìn Hoắc Triều. Hắn nói thì nghe có vẻ tử tế, nhưng ánh mắt nhìn Cố Yến lại chẳng thân thiện tí nào.

Nhớ tới đống thủ đoạn âm hiểm của hắn trong nguyên tác, tôi không khỏi lo lắng, liền nổi giận với Cố Yến: “Còn đứng đấy làm gì? Mau xin lỗi đi, rồi chạy đi mua cái vợt mới về đây!”

Nói xong, tôi lại thấy không ổn, tốt nhất là tách hai người này ra càng sớm càng tốt. Tôi bèn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: “Thôi, chán rồi, không muốn đánh nữa. Cút hết đi!”

Cố Yến khẽ run lên, nhưng tôi lại nghe thấy hệ thống hí hửng hò reo:

【Độ hắc hóa +5, +10, +20! Ký chủ giỏi lắm!】

Tôi bặm môi, chẳng vui vẻ được như hệ thống. Chỉ im lặng quan sát Cố Yến. Hắn nhìn tôi thật sâu, cúi đầu, bàn tay siết chặt.

Ngay khi tôi nghĩ hắn sắp bùng nổ, thì hắn lại mở miệng.

“Hoắc thiếu gia, xin lỗi.”

Giọng hắn nghe như đang nghiến răng ken két.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang cười với Hoắc Triều: “Thật ngại quá, vệ sĩ nhà tôi hơi thiếu hiểu biết.”

Hoắc Triều vẫn cười nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại cứ đảo qua đảo lại giữa tôi và Cố Yến, như đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi về nhà, bố tôi gọi điện, bảo Hoắc Triều rất hài lòng về tôi, muốn bàn chuyện đính hôn. Khi ông nói chuyện này, Cố Yến đứng ngay bên cạnh, người đơ ra như tượng gỗ.

Tôi liếc nhìn hắn, cố ý tỏ ra thẹn thùng: “Ba ơi, con cũng rất hài lòng về anh Hoắc. Còn chuyện đính hôn, ba mẹ cứ quyết đi ạ!”

Mỗi lần tôi nhắc đến Hoắc Triều với thái độ tích cực, độ hắc hóa của Cố Yến lại nhảy vọt. Nhận ra điểm này, hệ thống liền mở hẳn tiểu thuyết ngôn tình sến súa ra, bắt tôi đọc theo những câu thoại sặc mùi si-rô.

Sắc mặt Cố Yến càng lúc càng khó coi. Tôi thì hài lòng vô cùng, vì độ hắc hóa của hắn đã lên đến 80! Chắc chỉ cần đến ngày đính hôn là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng tôi không ngờ, đêm hôm đó, Cố Yến lại mò lên giường tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.