Nửa đêm, tôi đang ngủ say, mơ màng lắm rồi. Thế mà vẫn cảm giác có người mò đến giường, nhẹ nhàng vén chăn, ôm tôi chặt cứng.
Cơ thể hắn lành lạnh, như vừa đứng ngoài trời sương cả buổi. Tôi nhíu mày theo phản xạ, định né ra, ai ngờ lại bị kéo chặt hơn. Trong mơ, tôi thấy một con bạch tuộc to tướng, mấy cái xúc tu mềm mềm, lành lạnh quét qua trán, chóp mũi tôi, cuối cùng dừng luôn trên môi.
Tôi hoảng hốt muốn hất ra, nhưng càng giãy giụa càng bị quấn chặt như giò lụa. Đã thế trong đầu còn vang lên tiếng cười gian manh của hệ thống nữa chứ!
Ý thức dần tỉnh táo, nhưng người vẫn như bị dính keo, không nhúc nhích nổi. Tôi nghe thấy giọng lầm bầm của Cố Yến, giọng khàn khàn, có vẻ đã thức từ lâu. Hắn ôm chặt tôi, trán dụi vào cổ tôi, hình như có thứ gì ấm nóng nhỏ xuống vai.
“Đại tiểu thư, tôi chỉ có cô thôi, đừng bỏ rơi tôi.”
Ơ kìa, nửa đêm nửa hôm lại diễn cảnh “emo” khóc lóc thế này à? Tôi còn chưa kịp cảm thán thì đã nghe hắn lẩm bẩm tiếp:
“Nếu không… tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
Chưa kịp phản ứng, hệ thống bỗng rú lên như còi xe cấp cứu:
【Độ hắc hóa vượt quá 100%! Sao lại có thể vượt quá 100% được chứ?! Ký chủ đại nhân, ngài đúng là thần trong lòng tôi!】
【Nhanh lên, để hắn xử cô luôn đi! Ngay bây giờ!】
Tôi nghe mà sốt hết cả ruột, cố cựa quậy nhưng người vẫn cứ cứng đờ. Chợt nhớ đến cốc sữa Cố Yến đưa trước khi ngủ… chết cha, chắc chắn có vấn đề!
【Hệ thống! Mày có cách nào giải cái trạng thái chết tiệt này không?】
【Ký chủ ơi, tôi bất lực!】
Chậc, vô dụng! Tôi cũng vậy! Dùng hết sức cũng chỉ nhíu được cái mày, ai ngờ lại bị Cố Yến nhìn thấy. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên trán tôi.
Đầu óc tôi lập tức nhảy số, nhưng vẫn tranh thủ hỏi hệ thống:
【Mồm tôi mà bị hắn cắn rách, mai hắn định giải thích thế nào đây?】
Hệ thống cười gian tà:
【Tôi không biết, chỉ thấy độ thỏa mãn của hắn tăng vù vù. Đau đớn xen lẫn khoái cảm, ký chủ, đêm nay trinh tiết của cô khó mà giữ được rồi!】
CÁI GÌ?! Tôi giật bắn người ngồi dậy, suýt nữa húc thẳng vào mặt Cố Yến. Hệ thống thì rít lên phấn khích:
【Tiềm năng con người quả nhiên vô hạn! Tôi cần nghiên cứu thêm!】
Nhưng tôi đâu có tâm trạng nghe nó lảm nhảm! Trong bóng tối, tôi nhìn chằm chằm Cố Yến, tức thì vung chân đạp thẳng vào hắn.
Ai ngờ, hắn đỡ ngon ơ! Nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đậm đặc sự điên cuồng:
“Bị cô phát hiện cũng tốt.”
Nói xong, hắn giữ chặt tay tôi, cúi xuống. Giọng hắn trầm thấp, pha chút giễu cợt:
“Đại tiểu thư thường dùng tay này đánh tôi đúng không? Vậy thì tôi phải trừng phạt thật đàng hoàng.”
Hắn vừa nói vừa cắn vào lòng bàn tay tôi, để lại dấu răng rồi còn… l.i.ế.m lên đầy yêu thương.
Bàn tay ngứa rân rân, tôi hận không thể táng cho hắn một phát, nhưng người vẫn bị trói chặt. Uất quá, tôi nghiến răng:
“Cố Yến! Anh dám?!”
Hắn thật sự buông tay tôi ra, ngẩng lên, nở một nụ cười đến điên rồ.
“Tôi có gì mà không dám?”
Nói xong, hắn liếc qua cái dây sạc điện thoại, không chút do dự trói tay tôi lại. Xong xuôi, hắn chậm rãi lướt tay xuống mắt cá chân tôi, giọng nói trầm thấp, mang theo chút ác ý.
“Đại tiểu thư, con chó của người… sắp làm bẩn người đây!”