Hắc Hóa 200%, Bệnh Kiều MAX Cấp

Chương 5



Cố Yến lại bị tôi phạt quỳ. Nhưng lần này, hắn chẳng những không hối cải mà còn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt như muốn nuốt chửng. Cái kiểu nhìn này làm tôi rờn rợn, có điềm chẳng lành.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ chỉ cần đẩy độ hắc hóa của hắn lên mức cao nhất là có thể “chết giả” trốn thoát. Nhưng ai ngờ, sau màn quậy banh nóc tối qua, tâm trạng hắn lại dịu đi, độ hắc hóa tụt xuống rõ rệt.

Thế thì lại phải đẩy lên thôi! Nghĩ vậy, tôi liền dắt Cố Yến đi hẹn hò với Hoắc Triều.

Cơ mà lần này, Hoắc Triều lại dắt theo Cố Điềm Điềm. Tôi nheo mắt: À ha, hóa ra cốt truyện của nam nữ chính bắt đầu từ đây!

Nhưng ai ngờ, chẳng hiểu kiểu gì, cả Cố Điềm Điềm lẫn Cố Yến đều bám riết lấy tôi! Đến mức tôi bực không để đâu cho hết, mà sắc mặt Hoắc Triều cũng tối sầm lại.

Quá phiền, tôi đành hỏi hệ thống xem tình hình thế nào. Ai ngờ, nó lại tung ra một tin sốc óc:

Cố Yến là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Điềm Điềm. Tôi chống cằm trầm ngâm: “Ơ thế sao hắn lại thành phản diện?”

Hệ thống ngáp dài, trả lời uể oải:

【Ơ hay, tại trong nguyên tác, Hoắc Triều cũng thuộc kiểu bá đạo tổng tài, thích cưỡng ép chiếm đoạt chứ sao!】

Ngẫm thấy cũng có lý. Dù là vì bảo vệ em gái hay vì tranh giành tài sản, cuối cùng Cố Yến cũng sẽ thành phản diện, đối đầu với nam chính. Tôi thở dài, chưa kịp nghĩ thêm thì bỗng mắt tối sầm.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã bị Cố Yến ôm trọn vào lòng, môi còn chạm trúng cằm hắn. Tôi chết sững mấy giây, vừa định phản ứng thì đã bị hắn bịt miệng.

Bây giờ đang trong rạp chiếu phim, đèn đóm lờ mờ, tôi vì lo Cố Điềm Điềm đi lâu chưa về nên chạy ra tìm. Ai ngờ vừa ló đầu ra cửa đã bị hắn tóm gọn!

Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Cố Yến hiện lên đẹp đến chói mắt, làm tôi vô thức nhìn đến ngẩn người. Hắn bật cười khe khẽ, ghé sát môi lại, cọ nhẹ lên môi tôi.

“Đại tiểu thư, rõ ràng cũng thích tôi, sao cứ cố chấp chối đây đẩy thế?”

Giọng nói trầm ấm, lại còn cố tình áp sát, mỗi lần cử động đều như đang mổ hôn. Tim tôi đập loạn nhịp, nhưng chưa kịp làm gì thì hệ thống đã rú lên như còi báo cháy:

【Ký chủ! Độ hắc hóa của hắn giảm mạnh! Bây giờ chỉ còn 50 rồi!】

Tôi sững cả người, lập tức giơ tay đẩy hắn ra, tiện thể tặng luôn một cái bạt tai thật lực!

BỐP!

Hệ thống gào lên như bị bóp cổ:

【Trời đất ơi! Ký chủ, cô lại đánh cho hắn sướng rồi! Cô làm cái quái gì vậy hả?!】

Tôi chẳng buồn để ý đến hệ thống. Độ sảng khoái càng tăng, độ hắc hóa của hắn cũng dừng lại, không tụt nữa.

Thế là tôi tiếp tục bồi thêm, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều chất chứa sự giễu cợt:
“Có tình cảm á? Anh nghĩ mình xứng chắc?”

Vừa nói, tôi vừa giơ tay vỗ nhẹ lên mặt hắn, không mạnh không nhẹ, đúng kiểu trêu ngươi.
“Anh chẳng qua chỉ là món đồ chơi lúc tôi rảnh rỗi thôi. Chuyện lấy chồng, tôi có đối tượng rồi!”

Tôi cười, cười kiểu đầy khinh khỉnh. Thế mà Cố Yến lại cười theo, cười đến nỗi mắt cong lên như hồ ly. Hắn chẳng thèm để ý tới sự giãy giụa của tôi, bịt chặt miệng tôi lại, kéo thẳng vào lối thoát hiểm.

Cố Yến ép tôi vào cửa, hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng điệu thì như cười như không:
“Vậy thì nghe xem cái người cô định cưới đang làm trò gì?”

Làm trò gì á? Nam nữ chính yêu đương cưỡng ép, chứ còn gì nữa.
Từ phía sau cánh cửa thoát hiểm, tiếng thì thầm, tiếng rên rỉ nũng nịu thi thoảng lại vọng ra.

Tôi chớp mắt, không một gợn sóng, thậm chí còn muốn lại gần xem cho rõ. Ai ngờ còn chưa kịp nhích, đã bị Cố Yến bóp má, nghiến răng nghiến lợi:
“Hiểu chưa? Hoắc Triều là thằng ba phải, cô nghĩ lấy nó thì sẽ sung sướng chắc? Tôi không đồng ý!”

Tôi nhướng mày, cố tình chọc hắn: “Không sao, miễn là người hắn cưới là tôi là được.”

Cố Yến trừng mắt, tức muốn trào máu: “Cô chịu được việc nó có đàn bà bên ngoài sao? Vậy mà vẫn cố sống cố chết đòi lấy nó? Nó cho cô uống thuốc lú à?”

【Ký chủ! Độ hắc hóa đang lên mạnh! 60, 65, 70, 80! Cố lên!】

Tôi mặt không cảm xúc: “Anh không hiểu thế nào là liên hôn à? Chỉ là cưới trên danh nghĩa thôi, Hoắc Triều có thể chơi bời bên ngoài, tôi cũng thế. Anh không đồng ý? Ừm… vậy tôi kiếm người khác.”

Dứt lời, tôi vung tay hất hắn ra, định bỏ đi. Nhưng vừa quay lưng đã bị hắn túm lấy cổ tay.
Tôi ngước lên, chạm ngay phải đôi mắt đen thẫm, âm u của hắn. Ánh mắt như chỉ trực nuốt chửng người ta ngay tại chỗ. Tự nhiên, tôi hơi chột dạ, mắt tránh đi theo bản năng.

【Ký chủ! Đừng chùn bước! Tiếp tục đi!】

Tôi mím môi, nói tiếp: “Chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi, anh tưởng mình không thể thay thế chắc? Cố Yến, tốt nhất là biết thân biết phận đi, đừng có tự mình đa tình.”

Tôi còn định nói thêm đôi câu cho sâu cay, thì chợt nghe tiếng động phía sau. Nhớ ra trong lối thoát hiểm vẫn còn hai nhân vật chính đang “giao lưu tình cảm”, tôi thấy đứng đây cãi cọ cũng hơi sai sai.

Thế là tôi quay ngoắt người bỏ đi. Cố Yến lần này không giữ nữa, chỉ có ánh mắt hắn vẫn nóng rực dán chặt lên gáy tôi, như cái đuốc bập bùng giữa đêm, thiêu đến mức gai cả người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.