Nguyệt Hạ Tầm Nhân

Phần 2



3

“Thái tử.”

Tiểu đồng cúi đầu cung kính, thấp giọng bẩm báo với Tề Liệt.

Khi ấy, trong hoa viên, trăm hoa đua nở, đặc biệt là những khóm mẫu đơn kiều diễm, rực rỡ tựa gấm thêu.

Ngữ Lan e ấp trong lòng Tề Liệt, khẽ ngước mắt nhìn tiểu đồng kia một thoáng.

Là kẻ chuyên phụ trách truyền tin trước cửa.

“Điện hạ, xem ra tiểu ăn mày phủ tướng quân lại sai người đưa thư tới.”

Nàng cười khẽ, dung nhan kiều diễm, đôi mắt ánh lên tia trào phúng.

Tề Liệt thoáng cau mày, lòng chợt dâng lên một tia bực bội. Hắn siết vòng tay chặt hơn, ôm Ngữ Lan sát vào lòng, rồi lạnh nhạt phất tay:

“Ta đã căn dặn từ trước, sau này nàng ta còn dám sai người đưa thư, không cần bẩm báo, cứ trực tiếp đốt đi.”

“Không phải vậy, điện hạ…”

Tiểu đồng cúi đầu thấp hơn, giọng nói có phần lúng túng.

“Tướng quân… Ứng tướng quân trong triều vừa dâng tấu, hoàng thượng hạ lệnh, truyền ngài lập tức vào cung.”

Giọng hắn nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt len lén quan sát thần sắc của Tề Liệt.

Năm xưa, khi Ứng Thư Duyên còn chinh chiến nơi biên ải, chuyện Ứng Ngọc một lòng theo đuổi thái tử đã lan truyền khắp kinh thành.

Danh vọng của Ứng Thư Duyên khi ấy như vầng thái dương chói lọi, kéo theo cả Ứng Ngọc cũng trở thành tâm điểm chú ý. Ai nấy đều biết vị đại tướng quân này có một nữ nhi ngoài giá thú, ai nấy cũng rõ, nữ nhi ấy từ thân phận thôn nữ mà bước lên làm đích nữ duy nhất của phủ tướng quân.

Nàng yêu thái tử, thế nhân liền đồn đoán xem thái độ của Ứng Thư Duyên sẽ ra sao.

Vậy nên, dù có kẻ muốn dâng tấu đàn hặc thái tử, trong lòng cũng phải cân nhắc ba phần, sợ làm phật ý vị đại tướng quân ấy.

Nhưng nay, chính Ứng Thư Duyên lại tự tay dâng tấu. Màn mở đầu này vừa hé, lập trường của ông đã quá rõ ràng. Sợ rằng từ nay về sau…

Tề Liệt nghe xong chẳng lộ vẻ gì khác thường, chỉ khẽ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi:

“Ngươi nói… Ứng Ngọc hôm nay không đưa thư?”

Nàng ta ba năm nay, ngày nào cũng gửi một phong tình thư đến phủ thái tử, gió mưa chẳng ngăn, chưa từng gián đoạn. Hôm nay lại đột nhiên im bặt.

“Đúng vậy, điện hạ.”

Tiểu đồng đáp.

Tề Liệt im lặng một thoáng, ánh mắt thoáng qua tia suy tư. Rồi hắn bất chợt buông tay khỏi vòng eo Ngữ Lan, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Vậy cũng tốt. Ba năm rồi, cuối cùng cũng được thanh tịnh một chút.”

“Nào, vào cung thôi.”


Nắng đứng bóng, ánh dương soi lên những mảng tường đỏ ngói xanh, bóng cung điện kéo dài, che đi vài phần sáng rọi.

Hẳn là Tề Liệt không ngờ sẽ gặp ta ở đây.

Ta dĩ nhiên đã nhận ra bước chân của hắn từ xa, song ánh mắt vẫn thản nhiên dừng trên bức tường phía trước, chẳng buồn liếc qua hắn một lần.

“Ứng cô nương.”

Hắn khẽ gọi, giọng điệu ôn hòa như thuở nào.

Rõ ràng trong phủ hắn thiếp thất không tới trăm cũng hơn tám mươi, vậy mà trước mặt ta lại bày ra dáng vẻ “nam tử si tình” này để làm gì chứ?

Ta thầm cười nhạt trong lòng. Nhưng hắn thế nào, ta chẳng còn bận tâm nữa. Dẫu sao, trước kia ta cũng chỉ nhắm đến bạc của hắn mà thôi.

Cực kỳ qua loa mà hành lễ, ta nghiêng người, nhường đường cho hắn đi qua.

Thái độ hờ hững của ta khiến Tề Liệt khẽ nhướn mày, khóe môi hắn dường như cong lên sâu hơn một chút.

Nụ cười ấy làm ta cảnh giác, liền ngẩng đầu lên nhìn.

Tên chó này… chẳng lẽ lại tưởng ta đang giở trò “dục cầm cố túng”, lạt mềm buộc chặt?

“Ba năm rồi, Ứng cô nương hẳn đã thông suốt. Ta và cô nương chung quy vô duyên, từ nay mong cô nương như hôm nay, chớ gửi thư nữa, tránh ảnh hưởng thanh danh.”

Ta: “……”

Giả bộ cái gì chứ! Rõ ràng muốn hỏi vì sao hôm nay không có thư, lại còn nói vòng vo như thế!

Đồ nam nhân thối!

Mà nói đi cũng phải nói lại… rốt cuộc vì sao ba năm nay ngày nào ta cũng gửi thư cho hắn?

Đơn giản là… không tốn bạc, không mất phí.

Những lời thâm tình ngưỡng mộ trong thư, đều do Cải Đường viết cả. Ba năm rồi, ta nghĩ nếu nàng rời khỏi ta mà viết sách, danh tiếng e rằng đã vang dội bốn phương.

Nhưng lúc này, ta vẫn cúi mắt, nhẹ giọng dò hỏi:

“Thái tử điện hạ… có Hùng Mâu không?”

Lời vừa dứt, Tề Liệt rõ ràng sững lại, hàng mày chau chặt.

“Hùng Mâu? Bảo vật trấn quốc của nước Sở?”

Hắn nhếch môi cười nhạt:

“Phủ thái tử đương nhiên có, trong khố phòng còn hẳn ba viên. Ứng cô nương muốn xem chăng?”

Xem cái gì! Sao không nói là tặng cho ta đi!

Mà lại còn có ba viên thôi sao!

Đúng là đồ nghèo kiết xác!

Quốc sư còn có hẳn cả một kho!

Ý cười nơi khóe môi ta nhạt dần, ta nghiêng người, nhàn nhạt hành lễ.

“Cung tiễn thái tử điện hạ.”

Quan niệm sống: không phí thời gian với kẻ nghèo.

Có thời gian, chi bằng để Cải Đường viết thêm vài bức thư tình gửi cho Quốc sư.

Thái độ ta thay đổi quá nhanh, khiến hàng mày của Tề Liệt càng chau chặt hơn, dường như hắn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, chẳng thốt nên lời.

Đợi hắn đi khuất, ta thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn quanh, thấy không ai chú ý, liền quay sang Cải Đường, hạ giọng hỏi:

“Tình báo chính xác không?”

Cải Đường nghiêm túc gật đầu, ánh mắt kiên định như thể nàng sắp gia nhập triều đình đến nơi.

“Rất chính xác, tiểu thư.”

Sau bức tường này chính là khố phòng của phủ Quốc sư.

Hôm nay, dù thế nào ta cũng phải kiểm chứng xem Bùi Tầm có nói khoác hay không.

Thế là, như thường lệ, ta đạp lên vai Cải Đường, trèo lên bức tường.

Ai ngờ, ngay khi chân vừa chạm đến mái ngói đỏ, cúi mắt nhìn xuống, ta lập tức khựng lại.

Phủ Quốc sư quả thật có một cây đào lớn, chuyện này Cải Đường đã dò la trước.

Nhưng mà…

Dưới tán đào, Bùi Tầm chắp tay đứng, lặng lẽ ngước mắt nhìn ta, thần sắc khó mà diễn tả.

Bằng hữu, ta phải biểu đạt cảm xúc của ta lúc này thế nào đây?


“Tiểu thư… người nặng quá… nhanh lên đi…”

Chân của Cải Đường run lẩy bẩy, giọng nói cũng run theo.

Ta nằm bò trên tường, cắn răng suy nghĩ.

Nếu cứ quang minh chính đại mà trèo xuống, quả thực quá ngang ngược.

Nhưng nếu lủi thủi quay về, lại có chút mất mặt.

“Xuống đi, trên đó nguy hiểm.”

Bùi Tầm nhàn nhạt mở lời, giọng nói tựa làn gió mát buổi trưa, dễ nghe vô cùng.

Ta muốn khóc mà không có nước mắt, đành men theo bức tường, từng chút một bò về phía cây đào, rồi như một con khỉ mà chậm rãi leo xuống.

Toàn bộ hành động này đều diễn ra dưới ánh mắt chăm chú của Bùi Tầm, khiến ta thực sự chẳng còn chỗ nào để giấu mặt.

“Quốc sư… ta…”

Ta ngượng ngùng cười gượng, gãi gãi đầu.

“Nghe nói, hoa đào trong phủ Quốc sư rất đẹp, ta chỉ là muốn đến ngắm hoa đào mà thôi…”

“À, đúng rồi, ta là nhị tiểu thư phủ Thị Lang, Thương Tuyết, tham kiến Quốc sư.”

Xin lỗi ngươi, Thương Tuyết đồng chí.

Dường như Bùi Tầm cũng chẳng để tâm, hắn khẽ bước tới trước mặt ta, nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa đào vương trên tóc, giọng nói ôn hòa:

“Được rồi, Ứng cô nương. Lần sau muốn ngắm hoa, có thể đi cửa chính. Leo tường nguy hiểm, dễ bị thương.”

Ta: “……”

Ngươi thật sự không chừa cho ta chút mặt mũi nào sao?

“Quốc sư e rằng đã hiểu lầm, ta là nhị tiểu thư phủ Thị Lang, không phải Ứng cô nương.”

“Được thôi, Ứng cô nương.”

Ta: “……”

Thật ra, ta cũng không rõ vì sao giờ này ta lại đang ngồi trong phủ Quốc sư uống trà.

Lúc này, Bùi Tầm ngồi đối diện, hai chúng ta trừng mắt nhìn nhau. Trên bàn, trà thơm nghi ngút, nhưng ta lại không dám tùy tiện nâng chén.

Hắn là người mở lời trước:

“Đây là trà ‘Vũ Hậu Xuân’ năm nay vừa hái, cùng với bánh ngọt giải nhiệt. Ứng cô nương thử xem.”

Hắn đẩy khay bánh đến trước mặt ta. Ta ngượng ngùng cười, vươn tay cầm một miếng, vừa chạm vào đã giật mình.

Dù thời tiết nóng bức, bánh vẫn không tan, còn tỏa ra hơi lạnh.

Ta cúi đầu nhìn—đĩa đựng bánh là bạch ngọc thượng hạng.

Ừm, không rẻ.

Người có tiền thật tốt.

Trong lòng thầm cảm thán, ta giả vờ nhấm nháp, cắn thử một miếng.

Cải Đường còn đang chờ bên ngoài, nay bị phát hiện thế này, kế hoạch của ta e rằng khó mà tiếp tục.

“Đa tạ Quốc sư khoản đãi, nhưng trời cũng đã muộn, chi bằng ta xin cáo từ.”

Ta đưa tay gãi mũi, đứng dậy làm bộ muốn rời đi.

“Ứng cô nương hôm nay chẳng phải nói đến để ngắm hoa sao? Sao lại không ngắm nữa?”

Ngắm cái quỷ gì chứ!

“Vừa rồi đã ngắm đủ… đã ngắm đủ rồi…”

“Thích khách! Có thích khách! Thích khách vừa xông vào phủ Quốc sư!!”

Tiếng hô hoảng loạn vang lên, náo động càng lúc càng lớn.

Ta giật mình, vội ngẩng đầu nhìn.

Thích khách? Trong phủ Quốc sư sao lại có thích khách?

Không đúng, không đúng, ta ở đây, chuyện này… phải giải thích thế nào đây?

“Đừng hoảng.”

Giữa lúc ta còn đang bối rối, Bùi Tầm bình thản đứng dậy, hương trúc xanh nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.

Giọng hắn dịu dàng mà trấn định, dường như có một loại ma lực khiến lòng ta bình ổn lại.

“Quốc sư có trong đó không?”

Ngoài cửa, tiếng đập ầm ầm vang dội, khiến ta bất giác rụt cổ.

Dù ta biết hôm nay Ứng Thư Duyên vẫn còn trong cung… nhưng chẳng lẽ lại xui xẻo đến mức này sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.