Gió đêm lạnh thấu xương, lướt qua da thịt ta tựa lưỡi dao sắc bén.
Ta như kẻ mất trí, lao thẳng vào lều của Bùi Tầm.
“Ngữ Lan… nàng chết rồi… nàng…”
Bùi Tầm lặng nhìn ta, đáy mắt hắn chất chứa bi thương và thê lương khôn tả.
Lần đầu tiên, ta trông thấy hắn mang vẻ mặt như vậy, nhất thời sững sờ, chẳng biết phải nói gì.
“Chạy đi, A Ngọc.”
Không để ta kịp thốt thêm một lời, hắn đã nắm chặt tay ta, kéo ta rời khỏi lều.
“Quốc sư, chúng ta đi đâu? Chúng ta…”
Hắn chẳng đáp, chỉ có hương trúc xanh thanh nhã vẫn quẩn quanh mũi.
Ngay khoảnh khắc chúng ta vừa rời đi, một tiếng nổ kinh thiên động địa chấn động cả khu trại.
“Chấn thủ hoàng thượng!”
“Thích khách! Có thích khách!”
Hỏa dược?!
Uy lực như vậy, tất phải là hỏa dược từ biên cương!
Cõi lòng ta chợt lạnh lẽo. Người biên cương sao có thể tiến sâu vào đây? Vậy thì, chỉ còn một khả năng duy nhất…
Ứng Thư Duyên.
Hắn đóng quân ở biên ải, quanh năm giao hảo với dị tộc ngoài cương thổ.
Không ngờ, hắn lại cấu kết với giặc phản quốc!
“Bùi Tầm, có phải ngươi đã sớm biết Ứng Thư Duyên làm phản?”
Hắn vẫn trầm mặc, nhưng ta đã đoán ra bảy tám phần.
“Bùi Tầm!”
“Bùi Tầm, ngươi nói đi!”
“Bùi Tầm!”
Gió trước mặt chợt thổi qua, ta bất giác ngã vào vòng tay quen thuộc.
Mùi hương thanh nhã trên người hắn khiến lòng ta phút chốc bình lặng.
Sau lưng, tiếng huyên náo đã dần xa, trong rừng rậm, bóng tối che giấu mọi nguy hiểm rình rập.
Lần này, Bùi Tầm ôm ta thật chặt, tựa hồ muốn khắc ghi ta vào tận xương tủy. Hơi thở hắn phả lên cổ ta, mang theo một cỗ nhiệt ý khó diễn tả.
Bản năng khiến ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, dịu giọng:
“Ta… ta không cố ý lớn tiếng với ngươi, chỉ là…”
“A Ngọc, ta chẳng cầu gì khác.”
Hắn nói khẽ, giọng hắn như gió thoảng, lại như nặng trĩu ngàn cân.
“Chỉ mong ngươi bình an.”
Hắn buông ta ra, ánh mắt thâm trầm khó lường. Đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua gò má ta, tựa như muốn khắc ghi hình bóng này vào tâm khảm.
“Bùi Tầm, ngươi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hắn đáp, giọng điềm nhiên như thể tất cả đều là lẽ đương nhiên.
“Nhưng không thể tránh được. Ta đã thương nghị cùng hoàng thượng, chỉ mong có thể giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất.”
“Tại sao không thể tránh?”
Ngực ta dâng trào cơn giận, ta siết chặt tay hắn.
“Biết trước, chúng ta có thể không tham gia cuộc săn bắn này, chúng ta có thể…”
“Nếu hắn không phản bội bây giờ, ba năm sau cũng sẽ làm vậy.”
“Khi ấy, e rằng không chỉ là tổn thất nhỏ nhoi thế này đâu, A Ngọc.”
“Khi ấy, có thể là diệt quốc!”
Ta chấn động, toàn thân lạnh buốt.
Lời hắn nói không phải không có lý. Quẻ tượng của quốc sư Bùi Tầm, xưa nay chưa từng sai.
“Nhưng không sao cả…” Ta lắp bắp, lòng khẽ run. “Nếu ngươi đã biết trước, chắc chắn đã có cách ứng phó, chúng ta…”
“Ta không có cách nào, A Ngọc.”
Trong bóng tối, hắn khẽ lắc đầu.
“Đây là tai ương của Tề quốc, là mệnh số đã định.”
“Những gì sắp tới, không ai có thể đoán được.”
“Nhưng ta biết, chỉ cần ngươi ở yên đây, ngươi chắc chắn sẽ bình an.”
“Nghe lời ta.”
Giọng điệu hắn mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng từ trong lời nói ấy, ta nhạy bén nhận ra một điều chẳng lành.
“Ta ở lại, vậy còn ngươi…”
“Ngươi định đi đâu?”
Gió thổi lạnh buốt, xuyên qua rừng rậm, vang lên từng hồi tựa tiếng khóc than.
Môi ta bỗng bị một thứ mềm mại phủ lên, mang theo hương trúc thanh thanh.
Ta ngây người, để mặc nụ hôn của Bùi Tầm rơi xuống.
Nụ hôn này… mang theo ý vị biệt ly.
Cõi lòng ta như có tảng đá đè nặng, bàn tay khẽ siết lấy vạt áo hắn, tham lam níu kéo chút hơi ấm.
“Ta có việc phải làm.”
Hắn khẽ nói.
“Vậy… khi nào ngươi trở lại?”
Hắn không trả lời.
“Ngươi… còn trở về không?”
Hắn vẫn im lặng.
Cõi lòng ta trầm xuống, cảm giác đau đớn âm ỉ lan tràn. Cuối cùng, ta chỉ có thể cố mỉm cười, thốt ra một câu đùa cợt:
“Vậy khi ngươi trở lại, chúng ta thành thân, có được không?”
“Ngươi là người giàu nhất Tề quốc, đúng chứ?”
Lần này, hắn cuối cùng cũng trả lời.
Hắn nói:
“Được.”
Cuộc binh biến đã lắng xuống, ta không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào nữa.
Ngồi dưới gốc đại thụ, ta lặng lẽ dõi mắt vào khoảng không vô tận.
Nếu Bùi Tầm không trở về, ta sẽ thuộc về ai?
Ta không biết. Chỉ biết rằng lúc này, lòng ta đau đớn khôn nguôi.
Còn đau hơn cả chuyện không thể gả cho người phú quý.
Còn đau hơn cả cơn đói réo gọi từng hồi.
Ta không hiểu vì sao lòng lại quặn thắt đến vậy, chỉ có thể cuộn mình lại, ôm chặt lấy đôi chân, cố gắng ngăn cơn run rẩy dâng trào.
Bất chợt, có tiếng người vang lên.
“Xác định hoàng thượng đang ẩn náu ở nơi đó chứ?”
Ta giật mình, vội vàng nép sau thân cây, dỏng tai lắng nghe.
Hai kẻ hắc y chậm rãi tiến tới.
“Tướng quân đã dẫn quân xông vào, chẳng bao lâu nữa ắt sẽ đoạt lấy thủ cấp của hoàng thượng.”
“Thật đáng chết, lần này không giết được ả đàn bà kia, lại vô tình giết nhầm người.”
Giết nhầm người?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, khiến toàn thân ta chấn động.
Ngữ Lan…
Ta nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của nàng khi trút hơi thở cuối cùng.
Thì ra mục tiêu ban đầu của chúng là ta.
Nhưng vì ta ở lại lều của Bùi Tầm, Ngữ Lan lại vô tình thay ta hứng chịu kiếp nạn.
Ngón tay ta bấu chặt vào thân cây đến trắng bệch, môi mím chặt, tựa hồ muốn cắn nát.
Ngữ Lan…
“Cứ ẩn nấp tại đây.”
Tên hắc y kia thấp giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo liếc về một hướng.
“Quốc sư tuy có nhiều quỷ kế, nhưng dù có giấu hoàng đế nơi đâu cũng vô dụng. Chẳng phải cuối cùng vẫn bị chúng ta truy ra đó sao?”
“Hừ, chỉ cần tướng quân thành công đăng vị, ngươi và ta đều sẽ trở thành đại thần, tiền đồ rộng mở.”
Hai kẻ đó cười ha hả, đoạn tiến sâu vào rừng.
Bùi Tầm đã nói, chỉ cần ta ở lại nơi này, ắt sẽ được an toàn.
Nhưng thực sự có thể sao?
Nếu vì bản thân, ta có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng vì lê dân bách tính, tuyệt đối không thể để Ứng Thư Duyên bước lên vương vị.
Một kẻ nhẫn tâm thiêu tro cốt người thê tử từng đầu ấp tay gối.
Một kẻ độc ác ra tay sát hại chính con ruột của mình.
Một kẻ phản bội giang sơn, cấu kết với ngoại bang.
Hắn có thể làm hoàng đế sao?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Mà ta… có thể vì sự an toàn của chính mình mà bỏ mặc muôn dân trăm họ sao?
Đáp án cũng đã quá rõ ràng.
Ta đứng bật dậy, không chút chần chừ, lao về hướng hai kẻ hắc y vừa rời đi.
Ta chỉ là một nông nữ.
Trong mắt ta, không có đại nghĩa quốc gia, cũng không mang mộng tưởng kinh thiên động địa.
Ta không biết chữ, không hiểu đạo lý thánh hiền, từ nhỏ chỉ mong cầu được gả cho một phu quân giàu sang, sống một đời an nhàn.
Có lẽ, dù ta có xông pha, cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Nhưng ta vẫn phải đi.
Bởi vì, nước Tề này rất tốt đẹp.
Nơi đầu phố, thím Lý từng mua con búp bê cỏ mà ta tỉ mỉ kết thành.
Cuối ngõ, lão Lý bán bánh bao thơm phức. Ta không có bạc, Ứng Thư Duyên keo kiệt chẳng cho ta nửa đồng, nên chỉ dám mua một chiếc mà ăn dè dặt.
Ta từng nói với ông ấy, rằng một ngày nào đó, ta nhất định sẽ mua cả một lồng bánh bao, ăn đến khi không thể ăn nổi nữa.
Ta sợ đói, sợ khổ, vì nửa đời trước đã chịu quá nhiều cay đắng.
Chí khí của ta nhỏ bé đến mức ấy.
Nhưng cũng chính vì từng nếm trải khổ đau, nên ta không muốn ai phải chịu đựng giống mình.
Hoa ngọc, chỉ cần nở một lần, cũng đủ để kiêu hãnh.
Ta là con gái đại tướng quân.
Ta yêu đất nước này.