Nguyệt Hạ Tầm Nhân

Phần 5



 

Ba tháng lưu lại phủ Quốc sư, Bùi Tầm chăm sóc ta vô cùng chu đáo. So với lúc mới tới, thân hình ta đã đẫy đà hơn một vòng.

Hắn dạy ta viết chữ, dạy ta vẽ tranh, mà sở thích lớn nhất của hắn chính là vẽ trúc.

Hắn nói nét bút của ta phóng khoáng, có thần thái riêng.

Ta ngẫm nghĩ một hồi, thầm dịch nghĩa: tức là không giống trúc, cũng chẳng ra lá.

Bùi Tầm chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Hắn thực sự là một người tốt, tốt đến mức khiến lòng ta sinh ra một tia kính trọng.

Thuở ban đầu, khi mới gặp hắn, ta từng nghĩ đến chuyện theo đuổi, định học theo cách theo đuổi thái tử, mỗi ngày đều gửi một phong thư tình.

Nhưng nay, khi đã gần gũi bên hắn, ta lại chẳng muốn làm gì cả.

Những kẻ như hắn, tựa đỉnh núi cao vời vợi, dẫu có dính chút bụi trần cũng hóa thành ô uế.

Hôm đó, khi cuối cùng ta cũng vẽ được một bức trúc trông có chút hình dạng, ta vội mang đi tìm hắn. Thế nhưng, hắn lại đang trò chuyện với người khác.

Người kia mặc triều phục, rõ ràng là người trong cung. Ba tháng nay, đây là lần đầu tiên ta thấy có kẻ bước vào viện của hắn.

“Quốc sư, lần này thánh chỉ đã ban xuống, ngài không thể không đi.”

“Lần săn bắn trước ngài đã từ chối, lần này nếu tiếp tục cáo ốm, e rằng hoàng thượng sẽ khó lòng bỏ qua.”

Đợi thái giám rời đi, ta mới lén lút bước ra từ sau cửa, giơ bức tranh lên trước mặt hắn.

“Bùi Tầm, nhìn này!”

Hắn thoáng liếc qua, kiên nhẫn chỉ dẫn đôi câu, còn khen ta đôi lời.

Nhưng ta biết, hắn không vui.

Ngẫm nghĩ một hồi, ta chậm rãi lên tiếng:

“Kỳ thực, săn bắn cũng không phải chuyện xấu. Ngày ngày ru rú trong viện, chi bằng ra ngoài hít thở chút không khí, chẳng phải cũng tốt hơn sao?”

Hắn nhướng mày, hỏi lại:

“Ngươi muốn đi?”

Ta đảo mắt một vòng, chậm rãi gật đầu.

“Thì… cũng được…”


Ngày săn bắn, quả nhiên trời trong gió mát, ánh dương rực rỡ giữa tầng mây.

Ta lấy khăn che mặt, theo sát hắn mà quan sát khắp nơi.

Nếu là trước đây, đi bên cạnh Ứng Thư Duyên, ta tuyệt không dám tùy ý như vậy.

Từ đầu đội ngũ, hắn liếc nhìn ta hai lần, ánh mắt có phần thâm trầm. Ta biết hắn đã nhận ra ta.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Từ phía xa, một ánh mắt khác cũng dừng lại trên người ta.

Tề Liệt ôm Ngữ Lan trong lòng, cười nhạt:

“Quốc sư nghĩ thông rồi? Giờ bên cạnh ngài cũng có mỹ nhân bầu bạn sao?”

Bùi Tầm hờ hững liếc hắn một cái, chẳng buồn đáp lời.

Tề Liệt bị làm lơ, sắc mặt liền sa sầm.

“Bùi Tầm, ngươi có ý gì—”

“A Liệt.”

Hoàng thượng phía trước lên tiếng, Tề Liệt lập tức im bặt, không dám hó hé thêm câu nào.

Bùi Tầm khẽ kéo dây cương, để ta tiến lại gần hắn hơn một chút.

Cuộc săn quả thực thú vị, Ứng Thư Duyên bắn hạ sáu con hươu, hoàng thượng cũng thu hoạch không nhỏ. Những người khác ai ai cũng có chiến lợi phẩm của riêng mình.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đuốc rực sáng khắp vùng, mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí, thơm lừng đến nỗi khiến bụng ta sôi lên từng hồi.

Lúc này, ta đang ngồi trong lều, trừng mắt nhìn Bùi Tầm.

“Quốc sư, bên ngoài náo nhiệt lắm.”

Ngửi thấy hương thịt thoang thoảng, ta cúi nhìn bát cháo trắng trước mặt, sắc mặt không khỏi méo xệch.

“Ừm.”

Hắn nhàn nhạt đáp một tiếng, tiếp tục lật giở quyển sách trên tay.

Ta thở dài, chớp chớp mắt, đổi giọng dụ dỗ:

“Bát cháo này nhạt nhẽo quá… Nhưng nếu quốc sư chịu tặng thêm cho ta một viên bảo thạch nữa—”

“A Ngọc.”

Hắn bất đắc dĩ gọi ta.

“Khố phòng của ta sắp bị ngươi vét sạch rồi.”

Nghe vậy, ta lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.


Đêm đã khuya, trong doanh trại yên ắng, từng cơn gió lạnh lùa qua kẽ hở lều trại.

Ta từ lều của Bùi Tầm lặng lẽ bước ra, men theo con đường nhỏ trở về lều của mình.

Ta và Ngữ Lan được sắp xếp ngủ chung. Ban đầu, khi nghe được tin này, ta không khỏi cảm thấy có chút khó xử.

May thay, nàng không nhận ra ta. Chỉ cần ta không ngượng, ngượng chính là người khác.

Lúc ta vén màn bước vào, nàng đã quay lưng về phía ta, không hề nhúc nhích.

Ta đoán nàng đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đặt bước chân, đi đến bên kia nằm xuống.

Vừa định thổi tắt ngọn nến, ánh mắt ta chợt bắt gặp một miếng ngọc bội rơi ngay bên cạnh nàng.

“Ngữ cô nương, ngọc bội của ngươi rơi rồi.”

Nàng vẫn không đáp.

Ta cau mày, cảm thấy lạ lẫm. Trong lòng thầm nghĩ, không biết Tề Liệt có hay nàng ngủ say đến mức này không.

Cúi người nhặt miếng ngọc bội lên, ta lại gọi nàng thêm hai tiếng nữa.

Lúc ấy, đầu ngón tay ta chạm vào một thứ gì đó nhớp nháp.

Giật mình, ta cúi đầu nhìn xuống.

Thì ra… là máu.

Lòng ta chấn động, bàn tay bất giác siết chặt miếng ngọc.

“Ngữ cô nương…”

Nắm lấy bờ vai gầy của nàng, ta khẽ lay.

Thế nhưng, nàng không hề phản ứng.

Cơ thể nàng mềm oặt, ngả về phía ta.

Màn đêm yên tĩnh bỗng chốc vỡ tan trong tiếng tim đập gấp gáp.

Máu lênh láng trên giường, loang thành từng vệt như những đóa hoa đỏ thẫm nở rộ.

Gương mặt Ngữ Lan tái nhợt, đồng tử mở lớn, trống rỗng và vô hồn.

Trên ngực nàng là một lỗ máu sâu hoắm, dòng huyết đỏ tươi vẫn không ngừng tuôn trào.

Miếng ngọc bội trên tay ta rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lạnh lẽo.

Ta định hét lên, nhưng lập tức đưa tay bụm miệng.

Toàn thân run rẩy, máu trong người như đông cứng lại.

Ngữ Lan… chết rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.