12
“Ứng Thư Duyên, trẫm đối đãi với khanh không tệ.”
Hoàng thượng ngã gục trên nền đất lạnh, vết kiếm xuyên qua thắt lưng khiến ông đau đớn đến mức thở cũng khó nhọc. Ông đưa tay ôm lấy vết thương, giọng nói đứt quãng, xen lẫn phẫn nộ cùng bi ai.
“Khanh lại nuôi dã tâm lang sói như vậy! Thật là… thật là…”
“Hoàng thượng.”
Lưỡi kiếm trong tay Ứng Thư Duyên vẫn còn nhỏ máu, ánh mắt hắn thâm trầm, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Ngài đã già, thiên mệnh cũng đến hồi tận.”
“Thần từng khuyên ngài, Tề Liệt không xứng kế vị.”
“Ngài cố chấp không nghe.”
“Khuyên can mãi cũng chỉ thêm phiền phức, vậy nên…”
Hắn nâng kiếm, mũi kiếm lạnh như băng nhắm thẳng vào hoàng đế. Khi lưỡi kiếm chỉ còn cách trán hoàng thượng một tấc, hắn đột nhiên dừng lại.
“Hoàng thượng, vì cớ gì ngài cười?”
“Ngươi nói…”
Hoàng thượng thở hổn hển, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm.
“Ngươi cho rằng… Tề Liệt không xứng làm hoàng đế…”
“Ứng Thư Duyên, vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ mình xứng sao?”
Câu nói ấy tựa như một mũi nhọn đâm thẳng vào lòng Ứng Thư Duyên. Đồng tử hắn co lại, sát khí chợt dâng trào.
Kiếm vung xuống không chút do dự—
“Xoẹt—!”
Cơn đau nhói nơi lồng ngực khiến ta phun ra một ngụm máu tươi.
Vì vội vã chạy đến đây, ta đã trật chân, nhưng không để tâm. Giờ phút này, ta chỉ có thể ôm chặt lấy hoàng thượng, chắn trước người ông.
Lưỡi kiếm xuyên qua ngực ta, máu tươi thấm đỏ cả tà áo.
Ta quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Ứng Thư Duyên, chậm rãi cong môi cười, đôi môi đỏ rực tựa cánh hoa thắm nhiễm huyết.
“Tướng quân, ngươi sẽ hối hận.”
“Vì cớ gì năm đó không giết ta luôn…”
“Hiện tại giết ngươi cũng chưa muộn.”
Ứng Thư Duyên bị ta chọc giận, vung kiếm đâm tiếp một nhát vào lưng.
Ý thức ta dần trở nên mơ hồ, nhưng trong cơn hỗn loạn, tiếng hô vang trời của Tề Liệt vẫn truyền tới bên tai.
“Bảo vệ hoàng thượng! Mau bảo vệ hoàng thượng!!”
Tiếng vó ngựa dồn dập tựa sấm rền, mặt đất rung chuyển.
Lòng ta chợt buông lỏng, kiệt sức ngã xuống, đầu tựa vào vai hoàng thượng.
Ta từng nghĩ, nếu có một ngày ta chết đi, tuyệt đối không thể để lời trăn trối giống như mẫu thân.
Vậy nên, ta cố gắng mở mắt, nhìn thẳng vào hoàng thượng, yếu ớt cất lời:
“Nếu thần nữ chết… xin hoàng thượng đốt cho thần nữ thật nhiều… thật nhiều vàng bạc châu báu…”
Nói xong, ý thức chìm vào bóng tối.
Ứng Thư Duyên đã tẩm kịch độc trên kiếm. Khi ta tỉnh lại, đã là một tháng sau.
Hoàng thượng thương thế không sâu, thân thể vốn tráng kiện, rất nhanh đã hồi phục.
Nhưng khi ta hỏi về cách giải độc cho cả hai, ai nấy đều lảng tránh không đáp.
Nghe nói sau trận chiến, Bùi Tầm liền bế quan, ta chỉ có thể yên tâm chờ đợi ngày hắn xuất quan.
Trên đại điện, hoàng thượng ngự trên long ỷ, uy nghiêm mà trầm tĩnh, chậm rãi nói:
“A Ngọc cô nương, trẫm từng hứa, nàng cứu trẫm một mạng, trẫm sẽ ban cho nàng một ân điển. Nàng muốn gì?”
Ứng Thư Duyên đã bị bắt, dòng họ hắn bị kết tội phản quốc, từ đó về sau, ta không còn mang họ Ứng nữa.
Bách tính trong kinh thành giờ đều gọi ta là A Ngọc cô nương.
Ta liếc nhìn Tề Liệt, dường như trong ánh mắt hắn có một tia nóng bỏng khó che giấu.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta?
Ta ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Khởi bẩm hoàng thượng! Thần nữ muốn thật nhiều, thật nhiều vàng bạc châu báu!”
“Còn nữa! Có thể nào… gả thần nữ cho quốc sư Bùi Tầm?”
“Thần nữ thực sự rất muốn được ở bên hắn!”
Toàn bộ triều đình phút chốc rơi vào tĩnh lặng.
Chúng đại thần đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người tựa hồ có chút vi diệu.
Ta nhíu mày, nghiêm túc nhìn hoàng thượng, cẩn trọng hỏi:
“Thế nào? Hoàng thượng chẳng lẽ không đồng ý? Vì sao mọi người nhìn thần nữ như vậy?”
Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, trên mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
“A Ngọc cô nương quả là thẳng thắn, khiến trẫm nhất thời không biết nên đáp thế nào.”
Hồi lâu sau, ông chậm rãi phất tay áo, gật đầu.
“Được, đợi khi quốc sư xuất quan, trẫm sẽ ban hôn cho các ngươi.”
Ngoài những gì ta mong muốn, hoàng thượng còn ban thưởng thêm vô số bảo vật trân quý.
Giờ đây, ta cảm thấy bản thân thực sự giàu có.
Vậy nên, ta nhất định phải chờ Bùi Tầm xuất quan, để xem—
Rốt cuộc, ai mới là người giàu nhất thiên hạ này.
13
Ta đánh xe lừa men theo con đường nhỏ, gió lùa qua tay áo, vạt váy khẽ lay động.
Dẫu thôn trang năm ấy đã bị Ứng Thư Duyên san thành bình địa, ta vẫn muốn quay lại một lần, báo tin vui cho mẫu thân.
Đợi sau khi viếng mộ trở về, hẳn Bùi Tầm cũng đã xuất quan.
Chỉ nghĩ đến ngày thành thân, lòng ta đã dâng lên niềm vui khó tả.
Thế nhưng, khi ta còn đang đắm chìm trong viễn cảnh tương lai tươi đẹp, con lừa bỗng hí vang thất thanh!
Phía trước, một đám hắc y nhân bất ngờ xuất hiện. Ta phản ứng cực nhanh, vừa xoay người định bỏ chạy, thì phía sau cũng đã bị bao vây!
Một nắm mê hồn tán hất thẳng vào mặt, hương thuốc xộc vào mũi.
Ý thức ta lập tức chìm vào bóng tối.
Ánh nến đỏ lay động, hỷ tự dán đầy tường.
Ta ngâm mình trong nước ấm, dần dần tỉnh lại.
Mấy nha hoàn và mụ bà đang không ngừng kỳ cọ, khiến da ta đỏ rát.
Ta đau, nhưng nỗi sợ còn lớn hơn nhiều.
“Các ngươi làm gì vậy?! Mau dừng tay!”
“Chúc mừng Thái tử phi nương nương! Hôm nay là ngày đại hỷ của nương nương!”
Mụ bà mặt mày giả tạo cười nói, tay vẫn tiếp tục chà xát.
Thái tử phi?
Đại hỷ?
Cả người ta lạnh toát, lập tức vùng vẫy.
“Các ngươi lầm rồi! Ta không phải Thái tử phi! Hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn ta với Bùi Tầm, sao có thể—”
“Không lầm, nương nương.”
Mấy người họ lập tức ghì chặt ta lại.
“Đây là thánh ý của Thái tử, người chính là Thái tử phi.”
Trong khoảnh khắc, lòng ta trầm xuống.
Tề Liệt… ngươi thật to gan!
Sau khi tắm gội xong, phần lớn người hầu trong phòng đã lui ra.
Bỗng một giọng nữ khàn khàn vang lên:
“Để ta hầu hạ nương nương, các ngươi lui cả đi.”
Những nha hoàn do dự một chút, rồi rời khỏi phòng.
Ta nắm chặt tay, định thần lại, nhưng bất chợt nghe một tiếng gọi khẽ:
“Tiểu thư!”
Cả người ta chấn động, quay phắt lại—
Là Cải Đường!
“Cải Đường?! Sao ngươi lại ở đây?”
Nàng tháo miếng bột hóa trang trên mặt xuống, đôi mắt rưng rưng.
“Phủ Tướng quân bị tịch thu, gia nô đều bị sung vào quan phủ, may mắn nô tỳ được phân vào phủ Tam hoàng tử.”
“Nô tỳ có quen biết Hà Ngọc, một cung nữ trong phủ Thái tử. Nghe nàng kể chuyện này, nô tỳ liền tìm cách trà trộn vào đây.”
“Tiểu thư, nô tỳ biết người muốn nói chuyện với nô tỳ lắm, nhưng không còn thời gian! Người phải mau trốn đi!”
“Nô tỳ đã mua chuộc tiểu đồng ở tiền viện, hắn sẽ giữ chân Thái tử, người tranh thủ rời đi ngay!”
14
Ta nghẹn ngào, vội vàng gật đầu.
Không cần nhiều lời, ta hiểu ngay ý nàng.
Lập tức xốc váy cưới đỏ rực, lao nhanh về phía cửa.
Nhưng còn chưa kịp bước qua, một tiếng “rầm” vang lên!
Cửa bị đá tung, tiểu đồng nọ bị ném mạnh vào phòng, cả người bê bết máu.
Ngoài cửa, Tề Liệt chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, sát khí trùng trùng.
“Hóa ra là ngươi giở trò!”
Cải Đường biến sắc, lao tới ôm chân hắn.
“Tiểu thư, mau chạy đi!”
Nhưng với sức lực nhỏ bé, sao nàng ngăn nổi?
Chỉ một cú đá, nàng ngã lăn ra đất, bất tỉnh.
“Cải Đường!”
Ta hốt hoảng muốn chạy đến, nhưng vừa nhấc chân đã bị Tề Liệt túm cổ áo, ném mạnh lên giường.
Hắn đè lên người ta, mùi rượu nồng xộc vào mũi.
Ta cắn chặt môi, trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng nhìn ta như thế.”
Hắn nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ bực dọc.
“Quốc sư của ngươi sắp chết rồi.”
“Ngươi và phụ hoàng trúng độc, hắn vì tìm thuốc mà ba ngày ba đêm rong ruổi ngàn dặm. Không ai biết hắn tìm được từ đâu.”
“Hắn vừa về đến liền gục ngã, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“E rằng chẳng sống được bao lâu nữa.”
Tim ta thắt lại.
“Ngươi nói dối!”
Ta bất ngờ cắn mạnh lên vai hắn, vị máu tanh tràn vào miệng.
Nước mắt không kìm được, rơi xuống.
Ta không muốn tin.
Nhưng sâu trong thâm tâm, ta biết hắn nói thật.
Gần đây mọi người đều giấu giếm ta điều gì đó, ta đã sớm nhận ra, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Tề Liệt rống lên, giáng cho ta một cái tát như trời giáng.
Ta choáng váng, tai ù đi, nhưng vẫn mở to mắt nhìn hắn.
Trong mắt hắn ánh lên tia đau đớn mơ hồ.
Ta bỗng bật cười, giọng khàn đặc.
“Ngươi cứ làm đi.”
Ta buông thõng hai tay, nhắm mắt lại.
“Ngươi cứ làm đi, Tề Liệt.”
“Ngươi cứ làm đi, Thái tử.”
Hắn sững sờ.
Nhưng khi hắn vừa định động thủ, ta chợt lên tiếng:
“Nếu ngươi cảm thấy mình xứng đáng với Hoàng thượng.”
“Nếu ngươi cảm thấy mình xứng đáng với bách tính.”
Hắn chấn động.
“Hoàng thượng đã ban hôn ta cho Bùi Tầm, thiên hạ ai ai cũng biết.”
“Giờ ngươi cướp đoạt ta, bách tính sẽ nghĩ gì về Hoàng thượng? Họ sẽ nghĩ gì về ngươi?”
“Là ta phụ ngươi.”
“Nhưng nếu chúng ta thực sự có duyên, thì ngay từ lá thư đầu tiên ta gửi đi, ngươi đã hồi âm rồi.”
“Chứ không phải ba năm sau, khi ta đã có người trong lòng, ngươi mới nhận ra.”
Hắn chết sững tại chỗ, đôi mắt dần dần đỏ lên.
“Ngươi luôn nghĩ rằng ta sẽ mãi mãi xoay quanh ngươi.”
“Nhưng mất đi là điều ai cũng phải trải qua trong đời.”
“Khi ta còn ở đây, ngươi không biết trân trọng.”
“Giờ ta muốn rời đi, vì ta đã tìm được người ta yêu.”
“Hy vọng Thái tử có thể buông tay.”
“Xin hãy để ta đi.”
Lời vừa dứt, những giọt nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống mu bàn tay ta.
Hắn không yêu ta.
Hắn chỉ không cam lòng mà thôi.
“Cút đi!!!”
Hắn hét lớn, cả người run lên bần bật.
Ta đứng dậy, bước ra cửa, khẽ ngoái lại nhìn.
“Tề Liệt, ngươi không phải một nam nhân tốt.”
“Nhưng ta tin, ngươi nhất định sẽ là một hoàng đế tốt.”