Nguyệt Hạ Tầm Nhân

Phần 8



 

Cánh cửa lớn của phủ Quốc sư chầm chậm mở ra, bên trong tràn ngập một vẻ tiêu điều.

Những gốc đào từng nở rộ nay đã úa tàn, cành khô héo rũ xuống tựa như những cánh tay gầy guộc vươn về phía trời cao, khẩn cầu điều gì đó không ai hay.

Trong phòng, ánh đèn leo lét, bập bùng như hơi thở yếu ớt của người sắp lìa trần. Ta bước vào, thấy mấy vị thái y ngồi trước bàn, thần sắc nặng nề, thở dài không thôi.

Thấy ta đến, bọn họ lập tức cuống quýt, nhanh chóng đứng dậy, chắn trước giường.

“A Ngọc cô nương, hiện giờ Quốc sư thân thể suy nhược, không tiện gặp người ngoài…”

“Tránh ra!”

Ta quát lớn, gạt bọn họ sang một bên, lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm trên giường.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, vậy mà hắn đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, gương mặt vốn anh tuấn nay nhợt nhạt không chút huyết sắc, tựa hồ một thân xác không hồn.

Bàn tay ta run rẩy chạm lên má hắn, cảm nhận hơi thở yếu ớt đến đáng sợ, nước mắt không kìm được mà lã chã rơi xuống.

“Bùi Tầm!”

Ta khẽ gọi, rồi lại gọi lớn hơn, gần như gào lên.

Ta ép lên mặt hắn bức tranh trúc xanh vừa vẽ, giọng nghẹn ngào:

“Ngươi mau tỉnh lại mà xem! Đây là trúc xanh của bà đây vẽ đấy!”

Lệ ta nhỏ xuống khóe môi hắn, ta vội vàng đưa tay lau đi, nghẹn ngào thốt:

“Nếu ngươi không tỉnh dậy, không cùng ta bỏ trốn, ta sẽ lập tức gả cho người khác! Ngươi mà không mở mắt, ta tuyệt đối không chờ ngươi nữa!”

“A Ngọc cô nương! Người không thể làm càn như vậy!”

Mấy vị thái y hoảng hốt tiến lên, muốn kéo ta ra.

Trong lúc xô đẩy, không ai phát hiện đôi hàng mi dài của Bùi Tầm khẽ run rẩy.

Còn ta, bị giữ lại, không cách nào đến gần hắn, chỉ có thể khóc òa lên như một đứa trẻ.

“Tên lừa đảo này! Đồ lừa đảo Bùi Tầm!”

“Ta không cần ngươi nữa! Ta ghét ngươi! Ta sẽ rời đi, sẽ tìm mẫu thân! Ta không ở lại nơi này nữa!”

“Ngươi…”

Giọng nói khàn khàn mà yếu ớt vang lên.

Tất cả đều sững sờ, đến mức quên cả thở, ánh mắt kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía giường.

Bùi Tầm chậm rãi mở mắt.

Ta lập tức hất tay thái y, lao đến bên giường, vừa khóc vừa cười, nước mắt rơi xuống bàn tay lạnh lẽo của hắn.

“Ta cứ tưởng ngươi chết rồi… Ta cứ tưởng ngươi chết rồi…”

Hắn khẽ nâng tay, nhẹ nhàng chạm lên mặt ta, ánh mắt phảng phất ý cười.

“Trên mặt… ai đánh ngươi?”

Ta hít sâu một hơi, cúi đầu, nhỏ giọng đáp:

“Tề Liệt… Hắn bắt nạt ta…”

Nghe vậy, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống.

“Vậy thì… chờ ta khỏe lại… chúng ta đi tìm hắn báo thù, được không?”

Mặc dù cơ thể hư nhược, giọng nói hắn vẫn kiên định như ngày nào.

“Ngoan, đừng khóc nữa.”

Rồi hắn khẽ cong môi:

“Còn nữa… bức trúc xanh này… quả nhiên có phong thái hoang dã…”

Ta sững người, lập tức giơ tay đánh hắn một cái.

“Trúc không giống trúc, lá không giống lá đúng không!?”

“Phi!”


Dưới tán dùi mưa rả rích, một quầy bánh bao tỏa ra hương thơm quyến rũ.

Một công tử vận trường bào xanh sẫm, mặt che khăn lụa, khẽ cúi người trước quầy.

“Lý gia gia, cho ta một lồng bánh bao.”

Lão Lý ngẩng đầu, nheo mắt nhìn vị khách trước mặt, cười hiền từ:

“Một lồng thì nhiều quá đấy, công tử. Bánh bao của ta to lắm, ăn hai cái là no rồi.”

Vị công tử lắc đầu, khẽ cười bất đắc dĩ.

“Thê tử của ta thích ăn, một lồng cũng không đủ cho nàng.”

Lý gia gia bật cười, vừa gói bánh vừa lẩm bẩm:

“Thê tử nhà nào mà ăn khỏe thế, ta chưa từng thấy ai ăn hết một lồng bánh bao bao giờ…”

Vị công tử nhận lấy túi giấy dầu, nhẹ giọng đáp:

“Thê tử của ta là nhị tiểu thư nhà Thị Lang, Thương Tuyết.”

“Bây giờ nàng đang ở đầu ngõ, bán những búp bê cỏ nàng tự tay làm. Nếu gia gia có rảnh, mời ghé qua ủng hộ.”

Xin lỗi ngươi, Thương Tuyết cô nương.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương bánh bao nóng hổi hòa vào không khí.

Lý gia gia bừng tỉnh, vội vàng nhìn về đầu ngõ, nhưng chỉ kịp thấy hai bóng người xa dần, cùng với những lời nói trong trẻo bay theo làn gió.

“Hôm nay bán được mấy con?”

“Hôm nay lỗ mất một con.”

“Sao lại lỗ?”

“Ta dùng một búp bê cỏ đổi lấy một xiên kẹo hồ lô…”

“Ngươi…”

“Kẹo hồ lô ngọt lắm, ta còn để lại cho ngươi một xiên…”

“…”


Phiên ngoại 1

Sư phụ là bậc thần nhân, được người đời khắp chốn giang hồ tìm kiếm.

Quẻ bói của người quý như trân bảo, khó cầu mà khó gặp.

Vô số quốc gia, quyền quý khẩn thiết mời người ở lại, nhưng người chưa từng đáp lời.

Người từng nói với ta:

“A Tầm, số mệnh sư phụ là phiêu bạt khắp nhân gian, chẳng thể trụ lại một nơi.”

Thuở nhỏ, ta theo sư phụ du hành khắp chốn. Mỗi khi thiên tai giáng xuống, dân tình lầm than, người lại phong quẻ, vân du khắp nơi, hành y tế thế.

Ta tên Bùi Tầm.

Cùng người chu du thiên hạ, ta đã chứng kiến vô vàn cảnh sinh ly tử biệt, lòng người biến đổi khó lường.

Mãi cho đến một ngày, chúng ta đặt chân đến một thôn trang nhỏ nơi biên ải xa xôi. Trước khi đi, sư phụ dặn dò sẽ quay lại trong vài ngày, bảo ta cứ yên tâm ở lại.

So với những vùng đất ta từng đi qua, nơi này càng thê lương hơn gấp bội. Dịch bệnh hoành hành, kẻ sống sót phần lớn là lão nhân cùng hài đồng, ai nấy đều tiều tụy, thoi thóp như ngọn đèn dầu trước gió.

Ngày sư phụ đến, họ coi chúng ta như thần tiên hạ phàm, là cứu tinh do trời cao phái xuống.

Nhưng người chỉ lưu lại ba ngày rồi rời đi.

Ta ở lại, một mình giữa ngôi làng đó.

Ban đầu, mọi sự vẫn còn ổn thỏa. Vì ta mang theo lương thực chia cho bọn họ, nên ai nấy đều đối đãi tử tế.

Nhưng rồi, khi lương thực dần vơi đi, nơi này lại hẻo lánh, bạc vàng cũng chẳng thể mua được lương thực từ bên ngoài.

Người trong thôn bắt đầu tranh đoạt, hỗn loạn, ra tay cướp bóc từng hạt lương thực cuối cùng.

Ta không rõ bản thân giúp đỡ bọn họ là đúng hay sai, chỉ biết, cảnh tượng trước mắt chẳng phải điều ta mong muốn chứng kiến.

Lương thực cạn kiệt, bọn họ quay lại những ngày tháng ăn lá cây, nhai đất cầm hơi.

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ sống cùng họ, chịu đựng cảnh màn trời chiếu đất.

Nhưng lòng người, tựa như gió đông, biến đổi trong chớp mắt.

“Cứ thế này mãi cũng không ổn, lũ trẻ sắp chết đói cả rồi.”

Ta ngồi ngoài nhà, cầm bát nước lã, lặng lẽ ngước nhìn trời sao.

“Thần tiên sống không phải đến để cứu chúng ta sao? Vì sao bỏ lại hắn rồi đi mất?”
“Chẳng lẽ không quay lại nữa?”
“Ta nghĩ tám phần là thấy thời loạn lạc, nuôi không nổi nên mới vứt ở đây chờ chết.”
“Lương thực trong làng vốn đã chẳng đủ, giờ lại thêm một miệng ăn…”
“Có lẽ, vì dân làng ta nhiều năm thất thu, nên trời nổi giận chăng?”
“Nếu vậy… có lẽ nên hiến tế cho trời?”
“Nhưng bây giờ, muốn dâng vật tế cũng chẳng còn gì.”
“Sao lại không có?”
“Đệ tử của thần tiên sống… chẳng phải cũng có thể xem như thần đồng ư?”

Nước trong bát lạnh buốt, lòng ta lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Bầu trời đêm nay, sao sáng vô cùng.

Ngày hôm sau, ta bị trói trên đàn tế.

Ta không giãy giụa, cũng chẳng mở miệng cầu xin. Dây thừng siết chặt từng vòng, cứa vào da thịt.

Bọn họ đã không còn xem ta là người nữa.

Ba ngày không ăn không uống, vậy mà bọn họ vẫn không buông tha.

Ta hiểu, đây chính là lòng người.

Khi còn bé, mẫu thân ta điên dại, bà đã sát hại phụ thân – một kẻ suốt ngày đắm chìm trong cờ bạc rượu chè.

Bà từng muốn bóp chết ta, bảo ta là thứ đáng sợ.

Bà bảo, ta giống như một con quỷ.

Chính sư phụ đã cứu ta. Nếu không có người, ta đã chết từ ngày đó.

Nên dù bây giờ bị bỏ rơi, ta vẫn mang ơn người.

Dưới ánh mặt trời chói chang, mặt đất khô nứt, ta bị trói trên cột gỗ cao. Nắng thiêu đốt da thịt từng lớp từng lớp bong tróc.

Đôi môi khô khốc, đầu ta gục xuống.

Dân làng ngày ngày vẫn quẩn quanh, vừa mắng nhiếc, vừa chờ ta chết để chia nhau thịt xương.

Quả thật, mạng ta lớn.

Nhịn đói ba ngày, ta vẫn chưa chết.

Nhưng ta biết, e rằng cũng chẳng thể qua nổi đêm nay.

Không biết những kẻ bị ăn thịt, liệu có được lên thiên đường không…


Ngày thứ ba, một đoàn xe từ phương xa tiến đến.

Người đi đầu cưỡi hồng câu cao lớn, dáng ngồi uy nghi, lưng thẳng tắp. Dân làng lũ lượt quỳ rạp xin bố thí chút lương thực, nhưng hắn chỉ lạnh lùng thúc ngựa đi qua từng người.

Cuối đoàn xe, có một chiếc xe lừa trải rơm.

Bên trong, một tiểu cô nương gầy yếu đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh.

Nhưng đôi mắt nàng vẫn linh động xoay chuyển.

Nàng nhìn ta.

Ánh mắt chúng ta giao nhau.

Ta thấy nàng gắng gượng ngồi dậy, hướng về phía nam nhân cưỡi ngựa mà gọi khẽ, sau đó run rẩy đưa tay chỉ về phía ta.

Nam nhân đó chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi tiếp tục đi thẳng.

Không ai có thể cứu ta.

Vậy nên, ngươi đừng khóc.

Đừng cuộn mình trong xe lừa, rơi lệ vì một kẻ xa lạ như ta.

Cảm ơn ngươi…

Có lẽ, ta sắp chết rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.