Đêm nay tinh tú vẫn lấp lánh trên vòm trời, sáng rực như những viên bảo thạch rải khắp nhân gian.
Nhưng ta đã chẳng còn sức để mở mắt.
Trên đàn tế vang lên tiếng động khe khẽ, ta mơ hồ nghĩ, có lẽ đám dân làng rốt cuộc đã không chờ được nữa.
Chậm rãi ngẩng đầu, lại chạm phải một đôi mắt tròn xoe, e dè mà sợ sệt.
“Ngươi…”
Là tiểu cô nương lúc sáng.
Một ngày đã trôi qua, đoàn xe của bọn họ hẳn đã đi xa, vậy mà nàng lại lặng lẽ quay về trong đêm tối.
“Ngươi làm vậy có ý nghĩa gì?”
Giọng ta khản đặc, như cát khô nơi sa mạc.
Dường như nàng chẳng hiểu, chỉ nghiêng đầu, đáp bằng thanh âm non nớt:
“Mẫu thân chết rồi.”
“Mẫu thân nói, người lớn có thể chết, nhưng trẻ con thì phải sống.”
“Mẫu thân còn bảo, con đường phía trước vẫn còn dài.”
Nàng chớp mắt, chăm chú nhìn ta, ánh mắt sáng như ánh sao rơi giữa màn đêm lạnh lẽo.
“Mắt ngươi đẹp như vậy, đừng chết.”
Nàng có chút vụng về, tay nắm chặt một khối bánh ngô, nhưng lại cắn ngón tay mình, để giọt máu đỏ tươi rơi xuống môi ta.
Ngón tay nhỏ gầy run rẩy, chạm nhẹ lên khóe môi khô nứt.
“Khối bánh ngô này không phải của ta, là phụ thân đưa.”
“Ta không dám ăn, vì đó không phải đồ của ta.”
“Phụ thân rất hung dữ… Xin lỗi vì ta quá nhút nhát, chẳng có gì cho ngươi ăn.”
Giọng nàng nhỏ dần, khe khẽ như tiếng muỗi kêu, mang theo chút sợ hãi, đôi môi tái nhợt, bàn tay bấu chặt vào nhau.
“Thôi được rồi, ta phải về đây, kẻo bọn họ phát hiện.”
Nói đoạn, nàng cúi sát bên tai ta, thì thầm đầy phấn khích:
“Ta là con gái của đại tướng quân. Ta tên là A Ngọc.”
Mẫu thân từng nói, ta là kẻ không có cảm xúc, là kẻ đáng sợ.
Nhưng đêm nay, trong khoảnh khắc nàng quay lưng rời đi, ta lại cảm nhận được một thứ cảm xúc chưa từng có.
“A Ngọc…”
Giữa cõi tăm tối vô tận, có một trái tim nhỏ bé vừa khẽ run lên.
—
Ngày hôm sau, sư phụ đến.
Người mang theo rất nhiều lương thực, dân làng lại một lần nữa quỳ xuống tung hô “thần tiên sống”.
Ta không hỏi người đã làm gì, bởi vì ta biết, đó là mệnh số của người.
“A Tầm, mấy ngày qua, ngươi có lĩnh hội được điều gì không?”
Sư phụ vừa thúc xe lừa đi, vừa ngoái đầu hỏi.
Ta cắn một miếng bánh ngô, ngẩng lên nhìn người, chậm rãi đáp:
“Ta đã có được một bảo vật, còn quý giá hơn tất cả những bảo vật của người.”
Sư phụ bật cười, tiện tay vỗ nhẹ lên đầu ta.
“Này, tiểu tử, bảo vật của sư phụ đều để dành làm của hồi môn cho ngươi cưới vợ, ngươi còn chê à?”
Người hạ giọng, thì thầm đầy thần bí:
“Để ta nói cho mà biết, dưới chân núi Huyền Uyên, ta có một cánh đồng dược thảo quý hiếm…”
“Sau này nếu ngươi đến, nhớ chọn một ngày trời trong gió mát. Bởi trên đỉnh núi, ta đã trồng đầy độc vật, những ngày nắng đẹp, độc tính của chúng sẽ giảm bớt.”
Ta không ngẩng đầu, chỉ lầm bầm:
“Núi Huyền Uyên nguy hiểm như vậy, ta không đi đâu.”
Sư phụ cười nhạt.
“Không.”
“Ngươi sẽ đi.”
“Đó là kiếp nạn của ngươi.”
— HOÀN —